Rể Quý Rể Hiền

Chương 492: Tôi ra giả hai trăm tỷ




Vừa nghe thế số tiền này, trong nháy mắt, toàn bộ hội trường rơi vào trạng thái yên lặng. Dường như một chiếc kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được.

Sáu mươi tỷ? Sáu triệu, phía sau còn có thêm bốn chữ số không đó. Vậy mà Cao Phong lại ung dung thoải mái thét giả.

Trước đó, Lâm Vạn Quân mua một thanh trường kiếm giả hai mươi tỷ đã vô cùng rung động lòng người rồi. Thế mà bây giờ, Cao Phong lại thét giả lên tới sáu mươi tỷ, gấp ba lần so với Lâm Vạn Quân lận.

Cao Phong thật sự có nhiều tiền như

vậy sao?Chương 492: Tôi ra giả hai trăm tỷ

Vừa nghe thế số tiền này, trong nháy mắt, toàn bộ hội trường rơi vào trạng thái yên lặng. Dường như một chiếc kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được.

Sáu mươi tỷ? Sáu triệu, phía sau còn có thêm bốn chữ số không đó. Vậy mà Cao Phong lại ung dung thoải mái thét giả.

Trước đó, Lâm Vạn Quân mua một thanh trường kiểm giả hai mươi tỷ đã vô cùng rung động lòng người rồi. Thế mà bây giờ, Cao Phong lại thét giá lên tới sáu mươi tỷ, gấp ba lần so với Lâm Vạn Quân lận.

Cao Phong thật sự có nhiều tiền như

vậy sao?Ngay lập tức, tất cả mọi người trong hội trường đều xì xào bàn tán, ai ai cũng cảm thấy là Cao Phong điên thật rồi.

Ngay cả Kim Tuyết Mai cũng tìm cách ngăn cản Cao Phong lại, cái số tiền này đã vượt xa khỏi giá trị thực sự của chuỗi vòng tay thạch anh này.

“Không sao đâu, cho dù có vì em mà tiêu nhiều tiền hơn nữa cũng đáng giá

“Hơn nữa, số tiền này lại sẽ quyên góp cho quỹ từ thiện của Hà Nội, càng tốt." Cao Phong cười nhạt một tiếng.

“Cao Phong. Anh đúng là biết giả vờ mà." Ngô Minh An cắn chặt hai hàm răng lại, giận dữ nhìn về phía Cao Phong, nói,

Anh ta cùng Lâm Vạn Quân và Liễu Tông Trạch, lúc ba người vừa định đứng dậy thì liền bị Cao Phong ngăn lại.

"Anh cũng có thể tiếp tục mượn mà.”Vẻ mặt Cao Phong dửng dưng, liếc qua Ngô Minh An.

Ngay lập tức, Ngô Minh An sửng sốt. Tạm thời chưa nói đến chuyện Tưởng Khải Minh có đồng ý cho anh ta mượn nhiều tiền như vậy nữa hay không, coi như là Tưởng Khải Minh đồng ý cho anh ta mượn thì anh ta cũng không dám đưa tay ra nhận.

Mượn tiền thì sớm muộn cũng phải trả. Không có điều kiện đó thì dù có kích động đến thế nào cũng không thể tiêu xài như vậy.

“Anh ngồi xuống đi." Đúng lúc Ngô Minh An đang cắn răng yên lặng thì Tường Khải Minh lại lên tiếng.

Ngô Minh An sửng sốt một chút, lập tức nghe lời, ngồi lại xuống, trong lòng kích động không thôi.

Xem ra là Tưởng Khải Minh cũng không chấp nhận nổi hành động của CaoPhong, quyết định muốn ra tay sao?

“Vị này là anh Phong sao? Anh Phong ra giá sáu mươi tỷ, còn có ai ra giá cao hơn không?" Tô Ngọc Khê cũng kinh ngạc nhìn Cao Phong trong chốc lát, sau đó nói với toàn hội trường.

“Tám mươi tỷ." Khóe miệng Tưởng Khải Minh chúm chím cười, tự tin mở miệng.

Trời đất.

Mọi người trợn tròn hai mắt, đây chính là chênh lệch sao?

Tưởng Khải Minh ra tay, lần nữa tăng giá lên thêm hai mươi tỷ. Kinh khủng như vậy, kinh khủng như vậy chứ!

"Tám mươi tỷ, chúng tôi ra giá tám mươi tỷ." Ngô Minh An lần nữa đứng lên, đưa bốn ngón tay lên không trung, hô lớn,

Anh ta không tin, Cao Phong có thểvượt mặt được Tưởng Khải Minh.

Đến lúc này, đó đã không còn là chuyện tiêu tiền nữa rồi mà là liên quan đến the dien.

Trước đó, Tưởng Khải Minh từng bị mất mặt trước Cao Phong ở đây. Bây giờ, muốn tìm lại thể diện bằng tiền bạc, thì nhìn Cao Phong mà xem xem anh có thể chống đỡ được hay không.

Nhưng mọi người đều cảm thấy, nhất định là Cao Phong không thể cạnh tranh nổi với nhà họ Tưởng.

Dù sao thì Cao Phong cũng chỉ là một đứa ở rể, chỉ là ăn bám nhà họ Kim thôi mà, nhà họ Kim sẽ để cho anh ta tiêu xài phụng phí như vậy sao?

Cho dù Cao Phong có thể mượn tiền của Giám đốc Quân thì cũng không thể nào mượn được tám mươi tỷ.Cho nên, rất nhiều người đều cảm thấy, lần này, Tưởng Khải Minh coi như là đã lấn át được Cao Phong rồi.

"Một trăm hai mươi tỷ."

Không đợi Tô Ngọc Khê mở miệng, Cao Phong lại ra giả lần nữa.

"Cái gì cơ?"

"Cao Phong ra giả một trăm hai mươi ty?"

"Trời đất quỷ thần ơi.”

Sau đó, toàn bộ hội trường trở nên ngây ngốc, trong nháy mắt phát ra từng tiếng kêu rên.

Tưởng Khải Minh cũng cực kỳ kinh ngạc nhìn Cao Phong, Cao Phong thật sự không đùa giớn sao?

Trầm ngâm mắt hai giây, sau đó Tường Khải Minh nhìn chăm chăm Cao Phong, họ lên: “Một trăm ba mươi tỷrồi sao?

Cho dù có là ai thì ngay lúc này cũng đều nín thở, tim ngừng đập, khuôn mặt đờ dẫn.

Chỉ có duy nhất Lâm Vạn Quân là cảm thấy chuyện này vô cùng bình thường như là chuyện đương nhiên vậy.

Cho dù Cao Phong có lấy ra một nghìn tỷ thì Lâm Vạn Quân cũng không có chút ngạc nhiên nào.

Nhà họ Cao ở Đà Nẵng, giàu có bậc nhất cả nước, nếu như cậu ấm của dòng họ ngay cả hai trăm tỷ cũng không lấy ra được thì đó mới là chuyện khiến cho người ta cười đến mức rụng cả răng.

Toàn bộ phòng khách của bữa tiệc rượu, vẫn yên lặng như tờ trong suốt gần một phút đồng hồ.

Cái giá trên trời hai trăm tỷ khiến chomọi người chấn động đến nỗi không nói lên

lời.

Cho dù là kẻ mạnh như Tưởng Khải Minh, lúc này, cũng cúi đầu xuống, không thể không từ bỏ đấu giá.

. Hai trăm tỷ, nhà họ Tưởng quả thật có thể lấy ra, nhưng tuyệt đối sẽ không để mặc cho Tưởng Khải Minh tùy tiện.

“Anh, anh Phong, anh vừa mới nói cái giá anh đưa ra là bao nhiêu?" Âm thanh của Tô Ngọc Khê run rẩy, khuôn mặt lộ ra vẻ khiếp sợ nhìn về phía Cao Phong.

"Tôi ra giả hai trăm tỷ." Nét mặt Cao Phong lạnh nhạt, lặp lại lời nói.

Lần này, tất cả mọi người đều nghe rõ ràng. Trước đó bọn họ cũng không có nghe lầm, Cao Phong chính là ra giả hai trăm tỷ

Cả người Tô Ngọc Khê đều đang run rầy nhưng vẫn cố đứng vững, tuyên bốtrong buổi đấu giả này Cao Phong là người thắng cuộc.

Vòng tay thạch anh lam đã trở thành vật trong túi của Cao Phong.

Hạ Vy cực kỳ không cam lòng, rất cuộc cô ta vẫn thua Kim Tuyết Mai, đây là chuyện mà cô ta không thể chấp nhận được.

Cho dù là bất kỳ người phụ nữ nào ở đây lấy được cũng được, nhưng Kim Tuyết Mai lại là người dành được, Hạ Vy không cam lòng.

Nhưng cho dù có không cam lòng đến thế nào đi chăng nữa thì sự thật cũng không có cách thay đổi được nữa.

Trừ phi Hạ Vy, cô ta có thể lấy ra được số tiền vượt quá hai trăm tỷ, nhưng mà làm sao có thể như vậy được cơ chứ?

“Cao Phong, anh bỏ ra nhiều tiền nhưvậy sao?"

“Anh cho rằng đây là cửa hàng đồng hợp chuyên bán đồ đạc phải không? Không hài lòng thì có thể rút lại số tiền đã bỏ ra?"

"Tôi nói cho anh biết, không thể nào. Nếu như anh đã đưa ra số tiền này thì anh buộc phải cầm ra bằng đó tiền."

Trong mắt Ngô Minh An dâng lên vô số tia máu đỏ, trợn mắt nhìn Cao Phong nói.

Anh ta không tin, một tên ở rể như Cao Phong có thể lấy ra số tiền hai trăm tỷ.

"Nếu tôi dám đưa ra giá thì đương nhiên tôi có thể lấy ra số tiền đó rồi. Nếu như anh không tin thì giương mắt chó của anh lên mà nhìn cho kĩ." Cao Phong dừng dựng nói, không thèm để ý gì cả.

Ngô Minh An lại càng tức giận bởi những lời này.Cũng chỉ là một trò hề mà thôi, không cần phải quan tâm đến làm gì.

Ngô Minh An cắn răng, anh ta thật sự muốn nhìn xem, cuối cùng là Cao Phong có thể cầm ra hai trăm tỷ hay không, cầm chuỗi vòng tay thạch anh lam kia trong tay.

Sau phiên đấu giá, tiệc rượu cũng gần tới hồi kết rồi, rất nhanh sau đó tiệu rượu này liền kết thúc.

Những vị khách tham gia tiệc rượu này đều lần lượt nối đuôi nhau rời đi. Nhưng càng có nhiều người ngồi yên bất động hơn, họ đều chờ chuyện sau cùng. Đó chính là thủ tục cuối cùng của buổi đấu giả, nộp tiền lấy đồ.

Bởi vì rất nhiều người cũng muốn nhìn xem, cuối cùng Cao Phong có thể cầm ra hai trăm tỷ hay không.

Ngô Minh An, Tưởng Khải Minh, Hạ Vy,bọn họ cũng không vội vàng rời khỏi.

Liễu Tông Trạch và Đường Thành Công đi đến phía sau sân khấu, đem món đồ mình đem ra đấu giá tới, chuyện này phải tự mình làm.

. Nét mặt Lâm Vạn Quân cũng rất bình tĩnh, cầm theo một thanh kiếm mà đã dùng hai mươi tỷ để mua lại.

Món vòng tay thạch anh lam của Cao Phong là món đồ đấu giá có giá trị lớn nhất, giao dịch đương nhiên là cũng phức tạp nhất.

Cho nên, là món đồ đấu giả được xếp ở cuối cùng.

Cao Phong cũng không nóng vội, lằng lặng chờ đợi.

“Tôi sẽ nhìn xem chút nữa anh bị bầu xấu thế nào, số tiền này không chắc là Lâm Van Quân sẽ đưa ra. Chỉ với tên ăn bámCao Phong anh sao? Ha ha.." Ngô Minh An cười ha hả.

Ha Vy lại vô cùng khinh thường, cười nhạt một tiếng nói: “Nếu như anh có thể đem ra hai trăm tỷ thì tôi sẽ gọi anh là ba."