Rể Quý Rể Hiền

Chương 483: Thân phận khác biệt




"Anh Minh, anh vẫn chưa biết gì sao? Anh Phong đây không có việc gì làm cứ thích đi mượn xe, mượn biệt thự để giả vờ làm người có tiền đấy."

"Nói không chừng, ngay cả anh Trạch và anh Công cũng đều đã bị anh ta dùng thân phận giả để lửa gạt rồi cũng nên, ha ha ha!" Hạ Vy mặc trên người một bộ lễ phục màu đỏ, nói xong lời này thì cười đến mức cả người cũng run lên.

"Thật sao?" Tưởng Khải Minh ra về kinh ngạc.

"Cô đúng là mắt chó không thấy được núi cao mà! Nếu anh Phong đây cần xe hay cần nhà, có gì mà nhà họ Liễu lại không tăng được?"

"Chỉ riêng khu dân cư Phương Đông kia, nếu anh Phong nói muốn, bây giờ tôi cũng có thể sai người đưa giấy tờ bất động sản tới đây được luôn!" Sắc mặt Liễu Tông Trạch trở nên khó coi, trừng mắt nhìn Hạ Vy một chút, giọng điệu rất nặng nề.

Hạ Vy nghe vậy thì sửng sở, có tà “lừ” một tiếngrồi không dám lên tiếng nữa

Tuy nói bây giờ có Tưởng Khải Minh chống lưng, nhưng cuối cùng cô ta vẫn không phải là người phụ nữ của Tưởng Khải Minh, cho nên địa vị vẫn không thể nào bằng Liễu Tông Trạch được.

Thấy Hạ Vy không nói thêm gì nữa, Liễu Tông Trạch mới hơi nheo mắt lại, nhìn về phía Tưởng Khải Minh.

"Tường Khải Minh, tôi nể tình chúng ta đã từng chơi đùa phụ nữ cùng nhau, tôi khuyên anh nên khách khi với anh Phong một chút, nếu không, ha ha..." Liễu Tông Trạch cười lạnh một tiếng.

Công ty vệ sĩ Hắc Hồ, Tập đoàn Vũ Vương, Xí nghiệp Lương Hoàn, trong số những đơn vị này, cái nào cái nấy đều có năng lực không hề tầm thường, nhưng trêu chọc phải Cao Phong thì kết quả cuối cùng

là gì?

Còn không phải đều bị anh thu phục hết sao?

Người khác không biết, thật ra Liễu Tông Trạch là người vô cùng hung ác.

"Nếu không thì sao?" Tường Khải Minh hờ hững

hỏi.

Khóe miệng Liễu Tông Trạch hiện lên một nụ cười đầy ẩn ý, nói với anh ta: “Nếu không, Tưởng Khải Minh,anh không gánh nổi hậu quả đầu."

"Anh đang uy hiếp tôi đấy à?" Tưởng Khải Minh chậm rãi thu hồi lại vẻ mặt tươi cười, nhìn chằm chằm vào Liễu Tông Trạch.

"Tôi chỉ đang khuyên nhủ anh mà thôi." Liễu Tông Trạch hơi bĩu môi.

Bầu không khí rơi vào yên tĩnh lần nữa.

Liễu Tông Trạch và Tưởng Khải Minh mặt đối mặt nhìn nhau, còn ở sau lưng, Cao Phong khẽ lắc lư ly rượu, một đám người vây quanh đều không dám nói một lời.

Một lát sau, Ngô Minh An đột nhiên tiến lên, giận giữ quát lớn một tiếng: "Anh Minh, anh nói mấy lời vô dụng này với bọn họ làm gì? Chỉ hướng khác nhau, mưu cầu khác nhau, Liễu Tông Trạch này, chừa lại mặt mũi cho anh ta mà anh ta còn không muốn, vậy thì cứ đuổi thẳng cổ anh ta ra ngoài đi!"

Lần này, Tường Khải Minh không hề ngăn cản Ngô Minh An nữa, thế là Ngô Minh An cảng tùy tiện hơn.

Ngô Minh An tiến lên hai bước, một tay chi thằng vào Liễu Tông Trạch, một tay khác thì chỉ xéo sang Cao Phong, ánh mắt cực kỳ kiêu ngạo, ngông cuồng

"Liễu Tông Trạch, anh Minh nể tình anh ấy và anh có chút qua lại, cho nên mới nó mặt anh, anh lại tưởngmình là nhân vật lớn thật hà?"

“Tôi nói cho anh biết, hôm nay tôi cho anh hai lựa chọn, hoặc là thành thành thật thật đứng ở một bên, câm miệng, không nói chuyện, hoặc là cút ra khỏi bữa tiếc rượu cùng với Cao Phong"

Lúc này, giọng điệu của Ngô Minh An đã trở nên vô cùng điên cuồng, thản nhiên vênh mặt hất hàm sai khiến cả Cao Phong và Liễu Tông Trạch.

"Ỏ, nếu tôi không cút thì sao?" Liễu Tông Trạch chậm rãi quay đầu sang chỗ khác.

"Anh không cút? Bữa tiệc giao lưu các doanh nghiệp này là do Hội làm ăn Hà Nội chủ trì tổ chức. Nhà họ Tưởng cũng là một thành viên của Hội làm ăn Hà Nội, đương nhiên anh Minh cũng được coi như là một nửa chủ nhân của bữa tiệc hôm nay rồi!"

"Anh Minh bảo các anh cút, vậy thì các anh nhất định phải cút!" Ngô Minh An cười lạnh không ngừng. Mọi người đều sững sở, sau đó thì rất nhiều người

deu gât dau phu hoa theo.

Câu nói này của Ngô Minh An không hề sai, Tường Khải Minh không chỉ có thân phận là cậu cả nhà họ Tưởng, mà còn có một thân phận càng lớn hơn, chính là thành viên trong yếu của Hội làm ăn Hà Nội

Bữa tiệc rượu này là do Hội làm ăn Hà Nội tổ chức,đương nhiên là Tưởng Khải Minh có quyền tự do quyết định mỗi một người khách trong bữa tiệc này là đi hay o roi.

Cho nên, lời này của Ngô Minh An khiến cho mọi người ở đây không tìm ra được chút sơ hở nào.

Liễu Tông Trạch cau mày, cũng không tìm ra lời

nào thích hợp để mở miệng. "Anh Trạch, Minh An nói cũng có lý! Anh đừng vì mấy con tôm con tép mà phá hủy tình cảm giữa chúng

ta!" Tưởng Khải Minh nhìn Liễu Tông Trạch đẩy ẩn ý.

Nhưng, Liễu Tông Trạch nghe được bốn từ con tôm con tép kia lại đột nhiên ngẩng đầu lên đối mặt với Tưởng Khải Minh.

Cao Phong là người mà nhà họ Liễu cố gắng nịnh bợ còn chưa xong, làm sao có thể gọi là con tôm con tép được?

"Người trên kẻ dưới khắp Tập đoàn Bắc Liễu đều lấy anh Phong làm đầu, vĩnh viễn không phản bội Cho dù là phải đắc tội nhà họ Tưởng các anh, thì nhà họ Liễu tôi cũng sẽ không do dự dù chỉ là nửa phần "

Liễu Tông Trạch nói ra những lời khiến mọi người đều chấn động, máy câu nói đã khiến cho tất cả mọi người ở đây đều sợ hãi không thôi.

Tương Khải Minh cũng hơi hơi nhíu ấy, lại tìmìquan sát Cao Phong từ trên xuống dưới một lần nữa.

Cao Phong này có tài đức gì, mà lại có thể khiến cho Liễu Tông Trạch dám ngang nhiên nói ra những lời trung thành như thế?

Trong lòng Kim Tuyết Mai không ngừng dâng lên sự ngạc nhiên, lần nào anh cũng khiến cô bất ngờ lần sau còn nhiều hơn lần trước

"Nhà họ Đường tôi tán thành!" Đường Thành Công cũng khẽ gật đầu.

"Anh Minh, đừng nhiều lời với bọn chúng nữa, mới vừa rồi Liễu Tông Trạch còn đánh tôi chỉ vì người tên Cao Phong kia, chuyện này anh nhất định phải phân xử giúp tôi!" Ngô Minh An cắn răng nói ra.

Trong mắt Tường Khải Minh chứa đầy ẩn ý sâu xa. Anh ta chăm chú nhìn Liễu Tông Trạch, mà Liễu Tông Trạch cũng đối mặt với anh ta không chút do dự nào, ảnh mắt vô cùng kiên định, kiên định tỏ rõ thái độ là mình đi theo Cao Phong.

"Liễu Tông Trạch, anh hãy suy nghĩ cho kỹ, vì một tên Cao Phong mà đối nghịch với nhà họ Tưởng chúng tôi sao?" Giọng điệu của Tưởng Khải Minh khi nói câu này còn mang theo một chút uy hiếp.

"Bất kinh với anh Phong, chính là bắt kính với nhà họ Liễu chúng tôi!"Kẻ thủ của anh Phong, cũng chính là kẻ thù của nhà họ Liễu chúng tôi!" Liễu Tông Trạch cất giọng bình tĩnh lại mạnh mẽ, khi phách.

“Đã như vậy thì mời các anh lập tức rời khỏi đây

di!"

"Nơi này, chỉ hoan nghênh những vị khách có chúng chỉ hưởng, không chào đón kẻ thù." Tưởng Khải Minh dừng lại một lát rồi chậm rãi nói.

Bạn tốt tới thì có rượu ngon, kẻ thủ đến thì đã ra ngoài, đây chính là thái độ của Tưởng Khải Minh ngay lúc này.

"Hừ. Tưởng là tôi thèm chắc?" Liễu Tông Trạch không nói hai lời, quay người nhìn về phía Cao Phong.

Mặc dù cái chuyện như bị đuổi ra ngoài này chẳng hề vẻ vang chút nào, nhưng mà lúc này Liễu Tông Trạch cũng đành bỏ tay chịu trói.

Xét về địa vị hay năng lực, anh ta đều không bằng được Tường Khải Minh, cho nên không thể không bị người ta đuổi đi.

Đường Thành Công càng không nói nên lời, đành phải tiếp tục duy trì yên lặng.

“Anh Phong, nơi đây không hoan nghênh thì tự khác có cho khác! Bây giờ tôi sẽ đi bao toàn bộ khách san Hilton, chúng ta ngồi trên sân thương kháchthoải mái uống, còn thoải mái hơn chỗ này nhiều!" Liễu Tông Trạch nói với Cao Phong.

"Đúng vậy, anh Phong. Nếu không thì chúng ta đi đi." Trên mặt Đường Thành Công có một chút xấu hổ.

Những vị khách có mặt trong tiệc rượu, bao gồm cả những người đứng về phía Tưởng Khải Minh, đều nghiền ngẫm nhìn bốn người Cao Phong.

Cho dù Cao Phong có lợi hại hơn nữa thì thế nào, có nhà họ Đường và nhà họ Liễu ủng hộ anh thì thế nào đây?

Đối mặt với cậu cả nhà họ Tường là Tưởng Khải Minh, chẳng phải là đều bị xám mặt đuổi khỏi đây sao?

Cái này, chính là sự chênh lệch về thực lực.

Rất nhiều người, đều chuyển ánh mắt nhìn về phía Cao Phong đang mang một vẻ mặt lạnh nhạt, từ đầu tới cuối đều không nói một câu nào kia.

"Ha ha, vẫn còn giả bộ à." Hạ Vy thấp giọng cười lanh.

Trước mắt bao người, rốt cuộc Cao Phong cũng dừng lại động tác lắc lư ly rượu đỏ của mình, đưa chén rượu lên chóp mũi, chậm rãi ngời một cái.

Sau đó, lại tiên tay đưa ly rượu đỏ này cho Kim Tuyết Mall,"Lắc chín mươi chín lần ngược chiều kim đồng hồ, rượu đã hoàn toàn tiếp xúc với không khí, đạt được đến hiệu quả giải rượu tốt nhất."

"Vào lúc lắc ly rượu, dưỡng khí có thể nhanh chóng tan vào trong rượu, làm bay hết đi vị chát cùng với những mùi vị khác có trong rượu đỏ, uống rượu đỏ vào lúc này, mới càng cảm nhận được hương vị của nó."

“Về phần chín mươi chín lần, chính là đặc biệt chuẩn bị cho em"

"Nếm thử đi, vị rất khác với cái trước đó em uống đẩy, cố gắng uống trước, xong việc anh đưa em đi Chateau Haut Brion, nhấm nháp rượu Bordeaux đích thực." Cao Phong cười nhạt một tiếng, đưa ly rượu đỏ tới trước mặt Kim Tuyết Mai.

Tất cả mọi người đứng trong sân đều trưng ra vẻ mở một không hiểu, nãy giờ họ đều cho là Cao Phong bị dọa sợ đến mức không dám nói tiếp nữa. Bây giờ nghe mấy lời nói này của anh, vậy thì thời gian anh im lặng vừa rồi kia, là đang yên lặng đếm số lần lắc lý rượu đỏ của mình ưa

Nhưng mà, những người có hiểu biết về rượu đỏ nghe Cao Phong nói những lời này đều phải công nhận là cực kỳ chuyên nghiệp.Kim Tuyết Mai sững sở, nhận lấy ly rượu theo phản xã, dưới để ly vẫn còn nhiệt độ từ bàn tay của Cao Phong lưu lại.