Rể Quý Rể Hiền

Chương 468: Không có gì cà!




"Con... sao vậy cha?" Tôn Bảo Minh đột nhiên đứng bật dậy, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch.

Còn Kim Tuyết Mai và giảm đốc Phùng nhìn thấy biểu hiện của Tôn Bảo Minh cũng sững sở, trong lòng lại thấy thấp thỏm. "Hết rồi! Cái gì cũng mất rồi! Cổ phần mất, công ty Minh Trạch cũng mất, chúng ta chẳng còn gì cả, có hiểu không?" Tôn Trình Tông cảm thán một tiếng, nháy mắt như già đi mười tuổi.

Lach cach!

Trái tim của Tôn Bảo Minh như ngừng đập, điện thoại rơi xuống bàn làm việc.

Sau đó, Tôn Bảo Minh giống như kẻ điên, nhanh chóng cầm điện thoại lên, hô: "Vì sao cha? Vì sao lại như vậy?" "Mày còn hỏi tao à? Mày đắc tội với người nào rồi? Tao mặc kệ mày dắc toi voi ai, mau quỳ xuống xin lỗi người ta cho tao, may ra còn cầu xin được người ta tha Chương 468: Không có gì cà! "Con... sao vậy cha?" Tôn Bảo Minh đột nhiên đứng bật dậy, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch.

Còn Kim Tuyết Mai và giảm đốc Phùng nhìn thấy biểu hiện của Tôn Bảo Minh cũng sững sở, trong lòng lại thấy thấp thỏm. "Hết rồi! Cái gì cũng mất rồi! Cổ phần mất, công ty Minh Trạch cũng mất, chúng ta chẳng còn gì cả, có hiểu không?" Tôn Trình Tông cảm thán một tiếng, nháy mắt như già đi mười tuổi.

Lach cach!

Trái tim của Tôn Bảo Minh như ngừng đập, điện thoại rơi xuống bàn làm việc.

Sau đó, Tôn Bảo Minh giống như kẻ điên, nhanh chóng cầm điện thoại lên, hô: "Vì sao cha? Vì sao lại như vậy?" "Mày còn hỏi tao à? Mày đắc tội với người nào rồi? Tao mặc kệ mày dắc toi voi ai, mau quỳ xuống xin lỗi người ta cho tao, may ra còn cầu xin được người ta tha thu "Bằng không, từ giờ trở di mày cút ra ngoài đường ngủ luôn đi." Tôn Trình Tông lập tức cúp máy.

Ông ta biết, có thể khiến Liễu Gia Bình tức đến mức này thì chuyện sao mà đơn giản cho được!

Hủy cổ phần, giải tán công ty đểu là chuyện nhỏ.

Phía sau tuyệt đối còn có nhiều thủ đoạn muốn đối phó với bọn họ!

Có vài người thật sự không thể chọc vào!

Hừ hừ

Tôn Bảo Minh ngã phịch xuống ghế sô pha, vẻ mặt đờ đẫn nhìn Cao Phong.

Trong lòng chấn động, ánh mắt tràn đẩy kinh hãi. Cao Phong rốt cuộc đã làm gì?

Kim Tuyết Mai và giám đốc Phùng không hiểu tình hình, nhìn Cao Phong, rồi lại nhìn vẻ mặt kinh hãi của Tôn Bảo Minh, trong lòng cuc kỳ hoảng sợ.

Cao Phong nhin Tôn Bảo Minh một cái rồi châm rãi đứng lên, noi lòng cổ áo nói: "Xem ra anh đã nhận được tín tức." "Nhận... nhận được rồi." Tôn Bảo Minh sững sờ, không ngừng gật đầu trà lời, thu "Bằng không, từ giờ trở di mày cút ra ngoài đường ngủ luôn đi." Tôn Trình Tông lập tức cúp máy.

Ông ta biết, có thể khiến Liễu Gia Bình tức đến mức này thì chuyện sao mà đơn giản cho được!

Hủy cổ phần, giải tán công ty đểu là chuyện nhỏ.

Phía sau tuyệt đối còn có nhiều thủ đoạn muốn đối phó với bọn họ!

Có vài người thật sự không thể chọc vào!

Hừ hừ

Tôn Bảo Minh ngã phịch xuống ghế sô pha, vẻ mặt đờ đẫn nhìn Cao Phong.

Trong lòng chấn động, ánh mắt tràn đẩy kinh hãi. Cao Phong rốt cuộc đã làm gì?

Kim Tuyết Mai và giám đốc Phùng không hiểu tình hình, nhìn Cao Phong, rồi lại nhìn vẻ mặt kinh hãi của Tôn Bảo Minh, trong lòng cuc kỳ hoảng sợ.

Cao Phong nhin Tôn Bảo Minh một cái rồi châm rãi đứng lên, noi lòng cổ áo nói: "Xem ra anh đã nhận được tín tức." "Nhận... nhận được rồi." Tôn Bảo Minh sững sờ, không ngừng gật đầu trà lời, "ừ vây anh muốn dánh gây chân nào của tôi? Hay là, anh muốn tôi dùng tư thế nào để quỳ xuống xin lỗi anh?" Cơ thể Cao Phong hơi nghiêng về phía trước, ảnh mắt ngạo nghễ nhìn Tôn Bảo Minh.

Con người Tôn Bảo Minh co lại, vội vàng khoát tay nói: "Không không không, không dá..."

Lúc này Tôn Bào Minh khác hoàn toàn so với một phút trước.

Thấy Tôn Bảo Minh đột nhiên thay đổi như vậy, Kim Tuyết Mai ngây ra, rốt cuộc Cao Phong đã làm gì?

Cử điện thoại vừa rồi anh đã gọi cho ai? "Ó, anh không cho tôi quỳ, vậy tôi đi nhé." Cao Phong cười mia mai một tiếng, đứng thằng người, chuẩn bị đưa Kim Tuyết Mai rời đi.

Tôn Bảo Minh trừng to mắt, nhở lại lời Tôn Trình Tông, trong mắt lóe lên tia giãy dụa, cuối cùng vẫn đứng bật dậy, nháy mắt vọt tới trước mặt ba người Cao Phong.

Trước cái nhìn chăm chú của bọn họ, Tôn Bảo Minh quỳ xuống đất.

Kim Tuyết Mai và giám đốc Phùng so hãi không

Chi có Cao Phong là lạnh nhạt nhìn, dường như cái thôi. "ừ vây anh muốn dánh gây chân nào của tôi? Hay là, anh muốn tôi dùng tư thế nào để quỳ xuống xin lỗi anh?" Cơ thể Cao Phong hơi nghiêng về phía trước, ảnh mắt ngạo nghễ nhìn Tôn Bảo Minh.

Con người Tôn Bảo Minh co lại, vội vàng khoát tay nói: "Không không không, không dá..."

Lúc này Tôn Bào Minh khác hoàn toàn so với một phút trước.

Thấy Tôn Bảo Minh đột nhiên thay đổi như vậy, Kim Tuyết Mai ngây ra, rốt cuộc Cao Phong đã làm gì?

Cử điện thoại vừa rồi anh đã gọi cho ai? "Ó, anh không cho tôi quỳ, vậy tôi đi nhé." Cao Phong cười mia mai một tiếng, đứng thằng người, chuẩn bị đưa Kim Tuyết Mai rời đi.

Tôn Bảo Minh trừng to mắt, nhở lại lời Tôn Trình Tông, trong mắt lóe lên tia giãy dụa, cuối cùng vẫn đứng bật dậy, nháy mắt vọt tới trước mặt ba người Cao Phong.

Trước cái nhìn chăm chú của bọn họ, Tôn Bảo Minh quỳ xuống đất.

Kim Tuyết Mai và giám đốc Phùng so hãi không

Chi có Cao Phong là lạnh nhạt nhìn, dường như cái thôi. quỳ gối này của Tôn Bào Minh là một chuyện hết sức bình thường. "Anh Cao, tôi sai rồi, tôi xin lỗi, mong anh tha thứ cho tôi!" Về mặt Tôn Bảo Minh tràn đầy xấu hổ, còn kèm theo lời cầu khẩn chân thành. "Ha ha, tôi đánh anh, anh còn xin lỗi tôi, tinh cách này của anh... có hơi hèn nhát đầy." Cao Phong cười mia mai.

Tôn Bào Minh cắn răng, vội vàng trả lời: "Đúng đủng, anh Cao, tôi hèn, tôi hèn, anh tha cho tôi đi!"

Cao Phong khẽ lắc đầu thờ dài: "Tôi chỉ nghe nói người ta trở mặt nhanh hơn sách, không ngờ tốc độ trở mặt của chó cũng nhanh không kém."

Lời nói nhục nhã vô cùng.

Nhưng như vậy coi như anh đã nhân từ đối với kẻ có ý đồ với Kim Tuyết Mai.

Nói xong, Cao Phong nhấc chân rời đi,

Tôn Bảo Minh nhanh chóng ôm lấy chân phải của Lục Phong, trong miệng vẫn không ngừng cầu xin.

Rám!

Cao Phong đá văng Tôn Bảo Minh rồi đi thẳng ra khỏi văn phòng.

Kim Tuyết Mai và giám đốc Phùng do dự một chút, quỳ gối này của Tôn Bào Minh là một chuyện hết sức bình thường. "Anh Cao, tôi sai rồi, tôi xin lỗi, mong anh tha thứ cho tôi!" Về mặt Tôn Bảo Minh tràn đầy xấu hổ, còn kèm theo lời cầu khẩn chân thành. "Ha ha, tôi đánh anh, anh còn xin lỗi tôi, tinh cách này của anh... có hơi hèn nhát đầy." Cao Phong cười mia mai.

Tôn Bào Minh cắn răng, vội vàng trả lời: "Đúng đủng, anh Cao, tôi hèn, tôi hèn, anh tha cho tôi đi!"

Cao Phong khẽ lắc đầu thờ dài: "Tôi chỉ nghe nói người ta trở mặt nhanh hơn sách, không ngờ tốc độ trở mặt của chó cũng nhanh không kém."

Lời nói nhục nhã vô cùng.

Nhưng như vậy coi như anh đã nhân từ đối với kẻ có ý đồ với Kim Tuyết Mai.

Nói xong, Cao Phong nhấc chân rời đi,

Tôn Bảo Minh nhanh chóng ôm lấy chân phải của Lục Phong, trong miệng vẫn không ngừng cầu xin.

Rám!

Cao Phong đá văng Tôn Bảo Minh rồi đi thẳng ra khỏi văn phòng.

Kim Tuyết Mai và giám đốc Phùng do dự một chút, cuối cùng vẫn đi theo bước chân của Cao Phong. "Anh Cao, anh Cao..."

Sau lưng truyền đến từng tiếng cầu xin tha thứ của Tôn Bảo Minh. "Chủ tịch Kim, tổng giám đốc Cao cũng quá lợi hại rồi." Hai mắt của giảm đốc Phùng như tỏa sáng, nhìn bóng lưng của Cao Phong đi phía trước mà nhỏ giọng nói. "Đúng vậy! Anh ấy là người đàn ông của tôi mà!" Kim Tuyết Mai theo bản năng trà lời, giọng điệu đều là kiêu ngạo.

Dường như Cao Phong có thể làm cho cô kiêu ngạo là một chuyện vô cùng vui. "Nhưng mà, tại sao tổng giám đốc Cao lại làm được nhỉ? Chỉ một cú điện thoại, sau đó nói năm phút là năm phút, đây quà thực là.." "Đây mới thực sự là tổng tài bá đạo! Tôi thấy mấy tổng tài bá đạo khác trong tiểu thuyết không thể nào so sánh được với tổng giám đốc Cao." Giám đốc

Phùng nói.

Kim Tuyết Mai nghe vậy thì im lặng một chút, rồi nói: "Thế giới của anh ấy, trước giờ tôi chưa từng bước vào." cuối cùng vẫn đi theo bước chân của Cao Phong. "Anh Cao, anh Cao..."

Sau lưng truyền đến từng tiếng cầu xin tha thứ của Tôn Bảo Minh. "Chủ tịch Kim, tổng giám đốc Cao cũng quá lợi hại rồi." Hai mắt của giảm đốc Phùng như tỏa sáng, nhìn bóng lưng của Cao Phong đi phía trước mà nhỏ giọng nói. "Đúng vậy! Anh ấy là người đàn ông của tôi mà!" Kim Tuyết Mai theo bản năng trà lời, giọng điệu đều là kiêu ngạo.

Dường như Cao Phong có thể làm cho cô kiêu ngạo là một chuyện vô cùng vui. "Nhưng mà, tại sao tổng giám đốc Cao lại làm được nhỉ? Chỉ một cú điện thoại, sau đó nói năm phút là năm phút, đây quà thực là.." "Đây mới thực sự là tổng tài bá đạo! Tôi thấy mấy tổng tài bá đạo khác trong tiểu thuyết không thể nào so sánh được với tổng giám đốc Cao." Giám đốc

Phùng nói.

Kim Tuyết Mai nghe vậy thì im lặng một chút, rồi nói: "Thế giới của anh ấy, trước giờ tôi chưa từng bước vào." "Ngược lại, trong thế giới của tôi, anh ấy lưu lại ngày càng nhiều dấu ấn, khiến tôi không thế nào quên."

Giảm đốc Phùng sửng sốt một lát, sau đó nhẹ giọng nói: "Chủ tịch Kim, tôi theo cô hai năm, tận mắt thấy được tình cảm của cô và tổng giám đốc Cao, từ không có thành có, từ phiến chán thành thích, hai người có thể tới bên nhau, quả thật không dễ dàng gì."

Lần này, Kim Tuyết Mai im lặng gần một phút, mới thở dài nói: "Đúng vậy, qua không dễ dàng gì, cho nên mặc kệ anh ấy làm gì, trước kia anh ấy có thân phận g... Bây giờ anh ấy chính là chồng của tôi, chính là Cao Phong của tôi." "Chủ tịch Kim, cô không tò mò vì sao Tổng giám đốc Cao có năng lực lớn đến vậy sao? Dù sao tôi cũng rất tò mò." Giám đốc Phùng không nhịn được hỏi. "Tò mò! Tôi cũng muốn biết! Nhưng tôi cũng biết, có một ngày anh ấy sẽ nói cho tôi biết, bây giờ chưa nói, nhất định có nỗi khổ riêng." "Cho nên, tôi bằng lòng chờ." Ánh mắt của Kim Tuyết Mai vô cùng kiên định, tràn ngập vẻ tín nhiệm đối với Cao Phong.

Dựa vào trí thông minh của Kim Tuyết Mai, đường nhiên cũng hiểu rất nhiều chuyện, nhìn ra một vài dấu "Ngược lại, trong thế giới của tôi, anh ấy lưu lại ngày càng nhiều dấu ấn, khiến tôi không thế nào quên."

Giảm đốc Phùng sửng sốt một lát, sau đó nhẹ giọng nói: "Chủ tịch Kim, tôi theo cô hai năm, tận mắt thấy được tình cảm của cô và tổng giám đốc Cao, từ không có thành có, từ phiến chán thành thích, hai người có thể tới bên nhau, quả thật không dễ dàng gì."

Lần này, Kim Tuyết Mai im lặng gần một phút, mới thở dài nói: "Đúng vậy, qua không dễ dàng gì, cho nên mặc kệ anh ấy làm gì, trước kia anh ấy có thân phận g... Bây giờ anh ấy chính là chồng của tôi, chính là Cao Phong của tôi." "Chủ tịch Kim, cô không tò mò vì sao Tổng giám đốc Cao có năng lực lớn đến vậy sao? Dù sao tôi cũng rất tò mò." Giám đốc Phùng không nhịn được hỏi. "Tò mò! Tôi cũng muốn biết! Nhưng tôi cũng biết, có một ngày anh ấy sẽ nói cho tôi biết, bây giờ chưa nói, nhất định có nỗi khổ riêng." "Cho nên, tôi bằng lòng chờ." Ánh mắt của Kim Tuyết Mai vô cùng kiên định, tràn ngập vẻ tín nhiệm đối với Cao Phong.

Dựa vào trí thông minh của Kim Tuyết Mai, đường nhiên cũng hiểu rất nhiều chuyện, nhìn ra một vài dấu vết.

Có điều, trước kia cô không bằng lòng tiếp nhận, không muốn suy nghĩ nhiều, không muốn tình cảm của cô và Cao Phong xen lẫn những thứ khác vào.

Cô chỉ cần biết là Cao Phong yêu mình, cô cũng yêu anh là đủ rồi.

Giám đốc Phùng không nói gì thêm, chỉ thẩm chúc phúc cho hai người trong lòng. "Lắng nhà lằng nhằng gì vậy? Lên xe thôi."

Cao Phong quay đầu, chỉ vào xe điện, nói với Kim Tuyết Mai. "Em... anh!" Kim Tuyết Mai bi Cao Phong bất thình linh hô lên, có chút bối rối.

Ba năm qua, Cao Phong đã bao giờ dùng giọng điệu thế này để nói chuyện với cô?

Giám đốc Phùng đứng cạnh không nhịn được phì cười, nói: "Chủ tịch Kim, cô và tổng giám đốc cùng về đi, tôi sẽ lái xe về."

Kim Tuyết Mai trừng mắt nhìn Cao Phong một chút, sau đó vẫn ngoan ngoãn tới trước mặt anh, ngoi lên xe điện,

Vì tính cách lạnh lùng của cô cũng bị áp đào boi khí thế bá đạo của h. vết.

Có điều, trước kia cô không bằng lòng tiếp nhận, không muốn suy nghĩ nhiều, không muốn tình cảm của cô và Cao Phong xen lẫn những thứ khác vào.

Cô chỉ cần biết là Cao Phong yêu mình, cô cũng yêu anh là đủ rồi.

Giám đốc Phùng không nói gì thêm, chỉ thẩm chúc phúc cho hai người trong lòng. "Lắng nhà lằng nhằng gì vậy? Lên xe thôi."

Cao Phong quay đầu, chỉ vào xe điện, nói với Kim Tuyết Mai. "Em... anh!" Kim Tuyết Mai bi Cao Phong bất thình linh hô lên, có chút bối rối.

Ba năm qua, Cao Phong đã bao giờ dùng giọng điệu thế này để nói chuyện với cô?

Giám đốc Phùng đứng cạnh không nhịn được phì cười, nói: "Chủ tịch Kim, cô và tổng giám đốc cùng về đi, tôi sẽ lái xe về."

Kim Tuyết Mai trừng mắt nhìn Cao Phong một chút, sau đó vẫn ngoan ngoãn tới trước mặt anh, ngoi lên xe điện,

Vì tính cách lạnh lùng của cô cũng bị áp đào boi khí thế bá đạo của h. "Nói với em lần nữa, không cần một như vậy, em muốn, một câu thôi là có thể cho em!" Cao Phong cũng không quay đầu lại mà lái xe điện, chờ Kim Tuyết Mai về công ty.

Nghe được giọng điệu bá đạo của Cao Phong, trong lòng Kim Tuyết Mai bỗng nhiên sinh ra một cảm xúc khó hiểu, giống như là cảm giác an toàn. "Nói với em lần nữa, không cần một như vậy, em muốn, một câu thôi là có thể cho em!" Cao Phong cũng không quay đầu lại mà lái xe điện, chờ Kim Tuyết Mai về công ty.

Nghe được giọng điệu bá đạo của Cao Phong, trong lòng Kim Tuyết Mai bỗng nhiên sinh ra một cảm xúc khó hiểu, giống như là cảm giác an toàn.