Rể Quý Rể Hiền

Chương 4646




Chương 4646

Nhưng từ trước đến nay bọn họ còn chưa từng gặp qua người nào có tính cách kiêu ngạo điên cuồng hơn Cao Phong.

Đây không phải là điên cuồng đơn giản như vậy, đây quả thực chính là điên cuồng lên đến tận trời a!

Tát giám thị, dẫn người đập vỡ khu giám sát, cho dù đối mặt với trưởng giám thị cũng là một bước không nhường.

Loại chuyện này, bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ.

Mà hôm nay Cao Phong, ngay trước mặt họ, làm một lần rõ ràng.

Toàn bộ bọn họ đều nhìn vào trong mắt, tận mắt nhìn thấy.

“Cậu muốn tới , nên cậu có thể tới?”

Người trung niên nghe Cao Phong nói như vậy, lông mày càng nhíu chặt thêm.

Đồng thời, trong lòng cũng không kiên nhẫn tới đỉnh điểm.

“Đúng vậy! Tôi nghĩ rằng tôi có thể đến!”

“Ông làm gì được tôi?”

Cao Phong chắp hai tay sau lưng, nhìn người trung niên thản nhiên hỏi.

“Tôi có thể giết cậu.”

Trong mắt trung niên tản ra hàm ý.

“Cậu đừng tưởng rằng, tôi không biết thứ cậu ỷ lại là cái gì.”

“Chọc giận nhà tù tử hình, cho dù là tướng quân Jerry, cũng sẽ đứng về phía chúng tôi.”

“Tôi không tin, tướng quân Jerry, sẽ thực sự bảo vệ để cậu không chết, cậu tính là cái gì?”

Trung niên quan sát ánh mắt của Cao Phong, trong giọng nói mang theo chút thăm dò.

“Ha ha, ông có tư cách gì giết tôi?”

Cao Phong lạnh lùng cười, hỏi ngược lại người trung niên.

“Tôi là ông chủ của khu Đông này, tôi muốn giết người, còn không phải là chuyện đơn giản hay sao?”

Người trung niên nghe vậy đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhịn không được cười ha ha.

Ông ta cảm thấy, lời nói của Cao Phong thật sự là quá mức buồn cười.

“Tôi nói cho cậu biết!”

“Ở chỗ này, tất cả phạm nhân trong mắt tôi đều là gia súc.”

“Mà tôi, là người cho gia súc ăn, cho nên mỗi gia súc đều phải nghe lời tôi.”

“Tôi có thể cho gia súc ăn cơm, cũng có thể để cho gia súc đói bụng.”

Người trung niên vừa nói ra lời này, trong lòng của Cao Phong hơi vui vẻ.

Anh cùng người trung niên nói nhảm nửa ngày như vậy, không phải là chờ ông nói ra những lời này sao?

Mà người trung niên này quả nhiên không làm Cao Phong thất vọng.

Cao Phong không vội vàng trả lời, mà dùng ánh mắt quan sát biểu tình của mọi người xung quanh.

Quả nhiên, lúc này trong khu giám sát, bất kể là người ở khu Nam, hay là người ở khu Đông, đều mang theo vẻ mặt phẫn nộ.

Tuy rằng trưởng giám thị khu Đông này nói đúng là sự thật, nhưng có một số sự thật làm sao có thể nói thẳng ra như vậy?

Mà trưởng giám thị khu Đông này không chút do dự nói ra, quả thực chính là đánh vào mặt mọi người.

Càng coi mọi người như một đồ vật không đáng giá.

Vì vậy, làm sao họ có thể không tức giận?

“Tôi mặc kệ ông dùng phương thức gì đi đối đãi với người nơi này.”

“Nhưng mà, ở trước mặt tôi, cách của ông không có tác dụng.”

“Nói như thế nào, tôi bây giờ vẫn còn thân phận công dân Việt Nam.”

“Dựa theo luật pháp Việt Nam, cho dù là tôi nhận án tử hình, chưa đến ngày thi hành án, ai cũng không thể động đến tôi.”

“Bao gồm cả những giám thị các người tự cho là đúng.”

Cao Phong chậm rãi đưa tay, chỉ vào mũi người trung niên thản nhiên nói.

Quả nhiên, người trung niên nghe vậy lâm vào ngơ ngác.

Ông ta đương nhiên biết, cách mình vẫn đối phó với phạm nhân, đối với Cao Phong mà nói hoàn toàn vô dụng.

Bằng không, ông ta cũng sẽ không nói nhảm với Cao Phong nhiều như vậy, sau khi tiến vào sẽ giết mười mấy người lập uy rồi nói sau.