Rể Quý Rể Hiền

Chương 462: Từ chín tuổi đạt được chân truyền!




Giờ đây Cao Phong cũng đang chậm rãi nhắm mắt lại, anh không hề nhìn vào phím đàn!

Ngón tay thon dài không dừng nhảy mủa trên tám mươi tám phím đàn đen trắng kia.

Những phím đàn này tựa như đã biến thành một vật nuôi có sinh mệnh, được Cao Phong dẫn dắt. "Bịch!" Đột nhiên tay phải của Cao Phong nghiêng qua, ngón tay của anh lướt qua hơn phân nửa bàn phím, những tiết tấu liền kề nhau vang lên.

Tay của Cao Phong nhanh đến nỗi làm cho người hoa mắt, giai điệu anh đánh ra hay đến nỗi để cho người lưu luyến quên lối về.

Cho dù những người bảo vệ xung quanh sân khấu không hiểu dương cảm là gì cũng đang đứng nghe với vẻ mặt say mê.

Tất cả mọi người đều thể.

Bản nhạc vừa dứt, toàn trường lặng ngắt như to. Chương 462: Từ chín tuổi đạt được chân truyền!

Giờ đây Cao Phong cũng đang chậm rãi nhắm mắt lại, anh không hề nhìn vào phím đàn!

Ngón tay thon dài không dừng nhảy mủa trên tám mươi tám phím đàn đen trắng kia.

Những phím đàn này tựa như đã biến thành một vật nuôi có sinh mệnh, được Cao Phong dẫn dắt. "Bịch!" Đột nhiên tay phải của Cao Phong nghiêng qua, ngón tay của anh lướt qua hơn phân nửa bàn phím, những tiết tấu liền kề nhau vang lên.

Tay của Cao Phong nhanh đến nỗi làm cho người hoa mắt, giai điệu anh đánh ra hay đến nỗi để cho người lưu luyến quên lối về.

Cho dù những người bảo vệ xung quanh sân khấu không hiểu dương cảm là gì cũng đang đứng nghe với vẻ mặt say mê.

Tất cả mọi người đều thể.

Bản nhạc vừa dứt, toàn trường lặng ngắt như to. Bên tai vẫn còn văng vẳng dư âm, khiến cho người ta nhung nhớ.

Cho dù là Kim Tuyết Mai, Hạ Vy, Ngô Minh An hay là Moffitt đều đang khép hờ hai mắt thường thức du âm của bàn nhạc đỏ.

Tất cả mọi người đều bị bản nhạc này của Cao Phong chinh phục.

Lúc này không còn ai dám nói Cao Phong không hiểu dương cầm nữa rồi.

Cũng có người so sánh Cao Phong và Moffitt ở trong lòng.

Diễn tấu dương cầm của Cao Phong cho dù là không hơn được Moffitt nhưng chắc chắn cũng sẽ không kém. "Quá hay! Thêm một bài nữa!" Có một người phát ra tiếng khen ngợi.

Giọng nói này khiến cho mọi người như bừng tỉnh, có rất nhiều người cũng đi theo hộ to, yêu cầu Cao Phong lại đàn thêm một bài nữa.

Ngay cả Hạ Vy muốn nói ra một số lời giễu cợt cũng không thể tìm được từ ngữ thích hợp.

Cao Phong đàn dương cầm thật sự rất tốt,

Cho dù là tốc độ, tiết tấu, hay là sự khống chế đối Bên tai vẫn còn văng vẳng dư âm, khiến cho người ta nhung nhớ.

Cho dù là Kim Tuyết Mai, Hạ Vy, Ngô Minh An hay là Moffitt đều đang khép hờ hai mắt thường thức du âm của bàn nhạc đỏ.

Tất cả mọi người đều bị bản nhạc này của Cao Phong chinh phục.

Lúc này không còn ai dám nói Cao Phong không hiểu dương cầm nữa rồi.

Cũng có người so sánh Cao Phong và Moffitt ở trong lòng.

Diễn tấu dương cầm của Cao Phong cho dù là không hơn được Moffitt nhưng chắc chắn cũng sẽ không kém. "Quá hay! Thêm một bài nữa!" Có một người phát ra tiếng khen ngợi.

Giọng nói này khiến cho mọi người như bừng tỉnh, có rất nhiều người cũng đi theo hộ to, yêu cầu Cao Phong lại đàn thêm một bài nữa.

Ngay cả Hạ Vy muốn nói ra một số lời giễu cợt cũng không thể tìm được từ ngữ thích hợp.

Cao Phong đàn dương cầm thật sự rất tốt,

Cho dù là tốc độ, tiết tấu, hay là sự khống chế đối với bản nhạc anh đều làm được vô cùng trọn vẹn, không hề có chút sai lầm nào.

Bản nhạc mà Cao Phong dưong như có được sinh mệnh của mình, mang theo linh hồn, khiến người nghe muốn ngừng mà không được.

Kim Tuyết Mai trợn trừng mắt rồi nhìn chằm chằm Cao Phong với vẻ ngạc nhiên, Cao Phong đúng là rất giỏi,

Cô quyết định rồi, sau này cô phải đề Cao Phong đàn cho cô nghe mỗi ngày. "Thêm một bài nữa! Tôi ghi âm cài làm nhạc chuông điện thoại." "Tranh thủ thời gian, thêm một bài nữa đi, hai trăm triệu hôm nay tiêu đáng giá thật!"

Chỉ một lúc mà thôi, vậy mà Cao Phong đã lấn át luôn danh tiếng của bậc thầy Moffitt.

Nhưng Moffitt lại không có chút tức giận nào, ông ta đi thẳng tới trước mặt Cao Phong rồi nói: "Xin hỏi cậu Cao... à không phải, xin hỏi thầy Cao, cậu học ở đâu vậy?"

Một tiếng thầy Cao để cho đám người thay đổi sắc mặt.

Không ai không biết tính cách của Moffitt rất cao với bản nhạc anh đều làm được vô cùng trọn vẹn, không hề có chút sai lầm nào.

Bản nhạc mà Cao Phong dưong như có được sinh mệnh của mình, mang theo linh hồn, khiến người nghe muốn ngừng mà không được.

Kim Tuyết Mai trợn trừng mắt rồi nhìn chằm chằm Cao Phong với vẻ ngạc nhiên, Cao Phong đúng là rất giỏi,

Cô quyết định rồi, sau này cô phải đề Cao Phong đàn cho cô nghe mỗi ngày. "Thêm một bài nữa! Tôi ghi âm cài làm nhạc chuông điện thoại." "Tranh thủ thời gian, thêm một bài nữa đi, hai trăm triệu hôm nay tiêu đáng giá thật!"

Chỉ một lúc mà thôi, vậy mà Cao Phong đã lấn át luôn danh tiếng của bậc thầy Moffitt.

Nhưng Moffitt lại không có chút tức giận nào, ông ta đi thẳng tới trước mặt Cao Phong rồi nói: "Xin hỏi cậu Cao... à không phải, xin hỏi thầy Cao, cậu học ở đâu vậy?"

Một tiếng thầy Cao để cho đám người thay đổi sắc mặt.

Không ai không biết tính cách của Moffitt rất cao ngạo, cho dù đối mặt với những người có chút danh tiếng trong giới dương cấm quốc tế anh ta cũng không quả tôn kính.

Mà lúc này, khi Moffitt đối diện với một chàng thanh niên hai mươi tuổi lại há miệng gọi thầy ư?

Điều này...

Xem ra trong lòng bậc thấy Moffitt cũng hiểu rằng diễn tấu của anh ấy không sánh được với Cao Phong. "Cách chơi đàn của tôi để cho anh cảm thấy rất quen thuộc đúng không?" Cao Phong cười một tiếng rồi nhìn Moffitt mà hỏi.

Moffitt nghe thế thì rất bất ngờ, trước đó anh ta chỉ suy đoán mà thôi, còn bây giờ đã xác định tám mười phần trăm rồi. "Lúc tôi bốn tuổi từng đi theo cô Martha luyện đàn, chín tuổi đạt được toàn bộ chân truyền của cô ấy." Cao Phong chắp tay sau lưng rồi nhàn nhạt trả lời.

Đám người trong cung thể thao nghe được cái tên này thì hoàn toàn ngần ra, bởi họ chưa từng nghe thấy người này bao giờ.

Nhưng khi Moffitt nghe thấy câu này thì kích động đến nỗi khóc lên, anh ta hỏi với giọng run rẩy: "Người cậu nói là cô Martha Agge u?" ngạo, cho dù đối mặt với những người có chút danh tiếng trong giới dương cấm quốc tế anh ta cũng không quả tôn kính.

Mà lúc này, khi Moffitt đối diện với một chàng thanh niên hai mươi tuổi lại há miệng gọi thầy ư?

Điều này...

Xem ra trong lòng bậc thấy Moffitt cũng hiểu rằng diễn tấu của anh ấy không sánh được với Cao Phong. "Cách chơi đàn của tôi để cho anh cảm thấy rất quen thuộc đúng không?" Cao Phong cười một tiếng rồi nhìn Moffitt mà hỏi.

Moffitt nghe thế thì rất bất ngờ, trước đó anh ta chỉ suy đoán mà thôi, còn bây giờ đã xác định tám mười phần trăm rồi. "Lúc tôi bốn tuổi từng đi theo cô Martha luyện đàn, chín tuổi đạt được toàn bộ chân truyền của cô ấy." Cao Phong chắp tay sau lưng rồi nhàn nhạt trả lời.

Đám người trong cung thể thao nghe được cái tên này thì hoàn toàn ngần ra, bởi họ chưa từng nghe thấy người này bao giờ.

Nhưng khi Moffitt nghe thấy câu này thì kích động đến nỗi khóc lên, anh ta hỏi với giọng run rẩy: "Người cậu nói là cô Martha Agge u?" Người khác có lẽ không biết nhưng sao mà Moffitt không biết được chứ. Mặc dù Martha Agger chi là một người phụ nữ nhưng thành tựu của bà ấy trên phương diện dương cầm có thể xưng là đứng đầu thế giới!"

Chi là bà ấy không thích ra mặt, nếu không thi bà ấy có thể áp đảo toàn bộ bậc thầy dương cầm trên thế giới này. "Ừ, cô ấy thích hút xì gà Cuba thủ công, thích rượu để đò Rome Nikon." Cao Phong nhàn nhạt gật đầu.

Moffitt nghe Cao Phong nói như thế thì đã xác định được thân phận của anh.

Nếu không phải là người từng tiếp xúc qua bà ấy thì không thể nào biết được những thói quen cá nhân này được. "Sư huynh!" Một giây sau, đột nhiên Moffitt khom người củi đầu chào Cao Phong.

Một tiếng sư huynh để cho tất cả mọi người trong cung thể thao này đều ngần người. "Chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại gọi sư huynh rồi?" "Chẳng lẽ chàng trai trẻ tên Cao Phong này và bậc thấy Moffitt đều từ một người dạy dỗ ra ư?" "Nhưng năm nay bậc thầy Moffitt đều đã ba mười hai tuổi rồi, còn Cao Phong chi có hơn hai mươi tuổi, Người khác có lẽ không biết nhưng sao mà Moffitt không biết được chứ. Mặc dù Martha Agger chi là một người phụ nữ nhưng thành tựu của bà ấy trên phương diện dương cầm có thể xưng là đứng đầu thế giới!"

Chi là bà ấy không thích ra mặt, nếu không thi bà ấy có thể áp đảo toàn bộ bậc thầy dương cầm trên thế giới này. "Ừ, cô ấy thích hút xì gà Cuba thủ công, thích rượu để đò Rome Nikon." Cao Phong nhàn nhạt gật đầu.

Moffitt nghe Cao Phong nói như thế thì đã xác định được thân phận của anh.

Nếu không phải là người từng tiếp xúc qua bà ấy thì không thể nào biết được những thói quen cá nhân này được. "Sư huynh!" Một giây sau, đột nhiên Moffitt khom người củi đầu chào Cao Phong.

Một tiếng sư huynh để cho tất cả mọi người trong cung thể thao này đều ngần người. "Chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại gọi sư huynh rồi?" "Chẳng lẽ chàng trai trẻ tên Cao Phong này và bậc thấy Moffitt đều từ một người dạy dỗ ra ư?" "Nhưng năm nay bậc thầy Moffitt đều đã ba mười hai tuổi rồi, còn Cao Phong chi có hơn hai mươi tuổi, sao anh ta có thể là sư huynh của bậc thấy Moffitt được chứ?"

Kim Tuyết Mai trừng mắt, nhìn mọi thứ đang xảy ra với về khiếp sợ.

Đột nhiên cô phát hiện ra một điều, cô không hề biết chút gì về quá khứ của Cao Phong cả.

Moffitt không hề để ý tới vẻ mặt của đám người ngoài kia, anh ta nhìn Cao Phong với vẻ kích động và nói: "Sư huynh, mười năm trước tôi từng may mắn được cô Martha chỉ bảo đôi điều, khiến cho tôi hiểu ra rất nhiều thứ nên mới có thành tựu của ngày hôm nay." "Nếu không có cô Martha thì sẽ không có Moffitt hiện tại!" Moffitt rất kích động. "Ừ, cô Martha rất tốt." Cao Phong trà lời rồi quay người đi xuống dưới sân khẩu.

Anh không muốn có quá nhiều dính líu tới Moffitt này. "Sư huynh! Dựa vào tài năng của anh mà không tiến vào giới dương cầm thì chính là một sự tổn thất rất lớn!" Moffitt vội vàng gọi Cao Phong lại. "Chỉ hướng của tôi không phải ở đây." Cao Phong cũng không quay đầu lại mà trà lời. "Sư huynh phải hiểu, dựa vào tài năng của cậu thì 519 sao anh ta có thể là sư huynh của bậc thấy Moffitt được chứ?"

Kim Tuyết Mai trừng mắt, nhìn mọi thứ đang xảy ra với về khiếp sợ.

Đột nhiên cô phát hiện ra một điều, cô không hề biết chút gì về quá khứ của Cao Phong cả.

Moffitt không hề để ý tới vẻ mặt của đám người ngoài kia, anh ta nhìn Cao Phong với vẻ kích động và nói: "Sư huynh, mười năm trước tôi từng may mắn được cô Martha chỉ bảo đôi điều, khiến cho tôi hiểu ra rất nhiều thứ nên mới có thành tựu của ngày hôm nay." "Nếu không có cô Martha thì sẽ không có Moffitt hiện tại!" Moffitt rất kích động. "Ừ, cô Martha rất tốt." Cao Phong trà lời rồi quay người đi xuống dưới sân khẩu.

Anh không muốn có quá nhiều dính líu tới Moffitt này. "Sư huynh! Dựa vào tài năng của anh mà không tiến vào giới dương cầm thì chính là một sự tổn thất rất lớn!" Moffitt vội vàng gọi Cao Phong lại. "Chỉ hướng của tôi không phải ở đây." Cao Phong cũng không quay đầu lại mà trà lời. "Sư huynh phải hiểu, dựa vào tài năng của cậu thì 519 có thể nhẹ nhàng thu được giải thưởng lớn của giới dương cầm, tiến tài, vinh dự, dịa vị đều có dễ như trở bàn tay!" Moffitt rất tiếc nuối, "Nhưng điều tôi muốn chỉ là đánh đàn cho cô ấy nghe mỗi ngày." Cao Phong cười nhạt một tiếng rối chi về phía Kim Tuyết Mai.

Tất cả cô gái trong cung thể thao đều nhìn về phía Kim Tuyết Mai với vẻ hâm mộ.

Có thể để cho một người đàn ông bằng lòng từ bỏ danh lợi địa vị chỉ vì muốn đánh đàn cho một mình cô nghe, đây là tình yêu sâu đậm đến cỡ nào chứ

Mà Cao Phong lại nhẹ nhàng cầm lấy tay của Kim Tuyết Mai rồi trực tiếp dẫn cô đi về phía cửa.

Buổi diễn tấu ngày hôm nay không cần thiết nghe tiếp nữa.

Moffitt đã loạn lòng, cho dù có tiếp tục diễn tấu thì cũng không đạt được trang thái cao nhất.

Tất nhiên Kim Tuyết Mai không từ chối, có Cao Phong ở đây thì cô còn nghe người khác đàn u? "Cao Phong, anh thật tuyệt!" Kim Tuyết Mai kéo cánh tay của Cao Phong, trên mặt cô đều là sự kích động và sùng bái. "Không phải anh đã nói rồi à, anh là bậc thầy có thể nhẹ nhàng thu được giải thưởng lớn của giới dương cầm, tiến tài, vinh dự, dịa vị đều có dễ như trở bàn tay!" Moffitt rất tiếc nuối, "Nhưng điều tôi muốn chỉ là đánh đàn cho cô ấy nghe mỗi ngày." Cao Phong cười nhạt một tiếng rối chi về phía Kim Tuyết Mai.

Tất cả cô gái trong cung thể thao đều nhìn về phía Kim Tuyết Mai với vẻ hâm mộ.

Có thể để cho một người đàn ông bằng lòng từ bỏ danh lợi địa vị chỉ vì muốn đánh đàn cho một mình cô nghe, đây là tình yêu sâu đậm đến cỡ nào chứ

Mà Cao Phong lại nhẹ nhàng cầm lấy tay của Kim Tuyết Mai rồi trực tiếp dẫn cô đi về phía cửa.

Buổi diễn tấu ngày hôm nay không cần thiết nghe tiếp nữa.

Moffitt đã loạn lòng, cho dù có tiếp tục diễn tấu thì cũng không đạt được trang thái cao nhất.

Tất nhiên Kim Tuyết Mai không từ chối, có Cao Phong ở đây thì cô còn nghe người khác đàn u? "Cao Phong, anh thật tuyệt!" Kim Tuyết Mai kéo cánh tay của Cao Phong, trên mặt cô đều là sự kích động và sùng bái. "Không phải anh đã nói rồi à, anh là bậc thầy dương cầm thật mà" Cao Phong cười nhạt một tiếng rồi dẫn Kim Tuyết Mai rời khỏi cung thể thao.

Mãi sau khi một phút hai người đi ra ngoài thì bên trong cung thể thao vẫn hoàn toàn yên tĩnh.

Hạ Vy thì nhìn bóng lưng rời đi của hai người với ảnh mắt oản độc, dường như đôi mắt muốn phun ra lửa.

Hạ Vy đối đầu với Cao Phong rất nhiều lần, cũng đã bị Cao Phong áp chế rất nhiều lần, không những cô ta chẳng hề nhụt chí mà lại còn càng thêm tức giận.

Tính cách của cô ta rất cực đoan, càng bị đánh bại thì càng muốn đối đầu. "Chẳng qua là một thằng vô dụng mà thôi, vênh váo cái gì chứ!" Hạ Vy cắn răng. "Kẻ vô dụng không thể có tư cách để bậc thầy Moffitt gọi anh ta là sư huynh được, thân phận của Cao Phong không hề đơn giàn như thế." Ngô Minh An khẽ nhíu mày. "Sao, anh sợ à?" Hạ Vy lườm Ngô Minh An một chút.

Ngô Minh An sững sờ rồi cười lạnh một tiếng: "Ngô Minh An anh mà sợ à? Cả thành phố Hà Nội này chẳng ai làm anh sợ được cà." dương cầm thật mà" Cao Phong cười nhạt một tiếng rồi dẫn Kim Tuyết Mai rời khỏi cung thể thao.

Mãi sau khi một phút hai người đi ra ngoài thì bên trong cung thể thao vẫn hoàn toàn yên tĩnh.

Hạ Vy thì nhìn bóng lưng rời đi của hai người với ảnh mắt oản độc, dường như đôi mắt muốn phun ra lửa.

Hạ Vy đối đầu với Cao Phong rất nhiều lần, cũng đã bị Cao Phong áp chế rất nhiều lần, không những cô ta chẳng hề nhụt chí mà lại còn càng thêm tức giận.

Tính cách của cô ta rất cực đoan, càng bị đánh bại thì càng muốn đối đầu. "Chẳng qua là một thằng vô dụng mà thôi, vênh váo cái gì chứ!" Hạ Vy cắn răng. "Kẻ vô dụng không thể có tư cách để bậc thầy Moffitt gọi anh ta là sư huynh được, thân phận của Cao Phong không hề đơn giàn như thế." Ngô Minh An khẽ nhíu mày. "Sao, anh sợ à?" Hạ Vy lườm Ngô Minh An một chút.

Ngô Minh An sững sờ rồi cười lạnh một tiếng: "Ngô Minh An anh mà sợ à? Cả thành phố Hà Nội này chẳng ai làm anh sợ được cà." "Đi thôi, dẫn em ra ngoài nhìn trò hay." Ngô Minh An nói xong câu đó rồi đứng dậy dẫn Ha Vy di ra ngoài, "Đi thôi, dẫn em ra ngoài nhìn trò hay." Ngô Minh An nói xong câu đó rồi đứng dậy dẫn Ha Vy di ra ngoài,