*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Cao Phong, em không cho phép anh nói như thế! Nghệ thuật không giới hạn tuổi tác, bậc thầy chính là bậc thầy." Kim Tuyết Mai ngăn cản Cao Phong một câu."
"Em đứng trước mặt chồng mình mà khâm phục bảo vệ người đàn ông khác như thế, có phải là không thích hợp lắm không?" Cao Phong khẽ nhíu mày cố biểu hiện ra có chút ghen.
"Em chỉ là thích anh ta diễn tấu dương cầm mà thôi, không nghiêm trọng như anh nghĩ đâu! Nếu anh có thể đánh đàn hay như thế thì em cũng sẽ sùng bái anh." Kim Tuyết Mai cười cười rồi giải thích.
Cao Phong bất đắc dĩ lắc đầu, lúc trước mình đánh đàn dương cầm trên sân thượng của khách sạn Hà Thiên thì chắc là hồn của Kim Tuyết Mai đang du lịch tới phương xa rồi nhỉ?
Cao Phong cảm thấy anh đàn dương cầm cũng không quá kém mà.
"Đinh."
Một tiếng đàn vang lên, trong nháy mắt mọi người ở đây đều im lặng lại, chờ mong nhìn mọi thứ xảy ra.
Đây chính là phong cách của bậc thầy Moffitt, rất ít khi nói chuyện, vừa đi lên bục là bắt đầu diễn tấu luôn.
Cũng không hề có danh sách biểu diễn, đều là bậc thầy Moffitt diễn tấu theo ngẫu hứng, muốn đàn bài nào thì đàn bài đó.
Nhưng cho dù là bất kỳ nhạc khúc nào thì anh ta đều có thể đàn rất hay, để cho người ta nghe mà không muốn ngừng.
Đợi tới khi toàn trường im lặng lại thì ngón tay của Moffitt bắt đầu nhảy múa trên những phím đàn, giai điệu nhẹ nhàng vang lên.
Rất nhiều người bắt đầu yên lặng lấy điện thoại ra quay phim, chụp ảnh, những người cách xa hơn thì ghi âm.
Nếu không thì cũng sẽ chụp một hai tấm đăng lên mạng xã hội, sẽ thu hoạch được một lượng lớn người thích trong nháy mắt.
Càng nhiều người nhắm hai mắt lại cẩn thận lắc nghe khúc nhạc dương cầm này, trong đó cũng bao gồm cả Kim Tuyết Mai.
Cao Phong cũng khẽ gật đầu, người Moffitt này đúng là đàn rất hay, tuyệt đối đạt tới tiêu chuẩn hàng đầu thế giới.
Nhưng mà Cao Phong nhìn phương pháp đánh đàn của Moffitt thì trong mắt anh bỗng hiện lên một chút hoài niệm.
Khúc nhạc vừa dứt thì tiếng vỗ tay như sấm bắt đầu vang lên, xen lẫn đó là vài tiếng thét khen ngợi.
Kim Tuyết Mai nhắm mắt thật lâu rồi mới mở to mắt ra và nói: "Sao, anh thấy thực lực của Moffitt chưa?"
"Ừ, cũng tạm được, vẫn còn kém anh một chút." Cao Phong trả lời.
"Anh đừng có nói phét với em! Em thật sự chỉ là thích nhạc khúc dương cầm của Moffitt mà thôi, anh cũng không thể vì chuyện này mà ghét Moffitt chứ?" Kim Tuyết Mai có chút dở khóc dở cười.
Cao Phong lúc này như một nồi ghen tuông bị đổ, để cho Kim Tuyết Mai cực kỳ bất đắc dĩ.
"Anh nói thật mà, anh ta vẫn kém anh một chút." Cao Phong nói rất nghiêm túc.
Kim Tuyết Mai còn chưa lên tiếng thì một cô gái ăn mặc sang trọng đứng bên cạnh đã không vui.
"Tôi nói này anh kia, sao anh lại khoác lác mà không biết ngượng miệng thế hả?"
"Anh Moffitt đây là bậc thầy giới dương cầm quốc tế, vậy mà lại còn kém anh một chút ư? Anh mà nói câu này ra thì sợ là người chơi dương cầm trên toàn thế giới đều cười rơi cả răng hàm!"
Một thanh niên khác cũng bĩu môi rồi nói với vẻ khinh thường: "Giải thưởng mà Moffitt đạt được còn nhiều hơn số đường anh đi qua."
"Mọi người đừng quan tâm anh ta, tôi biết anh ta! Chỉ là một thằng mua ve chai mà thôi, hoàn toàn chẳng hiểu gì về dương cầm, chỉ biết khoác lác mà thô."
"Cho dù bậc thầy Moffitt có đàn dương cầm tốt đến đâu đi nữa thì anh ta nghe vào cũng chỉ như đàn gảy tai trâu!" Hạ Vy ngồi hàng thứ ba cũng cười lạnh nói tiếp.
Mọi người xung quanh đều cười nhạo không ngừng, hóa ra chỉ là mua ve chai mà thôi, chẳng trách không hiểu gì cả!"
"Ngồi hàng đầu tiên thì sao chứ, như một con chó đội lốt hổ mà thôi, cuối cùng cũng chẳng làm được hổ." Khóe miệng Ngô Minh An đang chất chứa một nụ cười khinh thường.
Kim Tuyết Mai khẽ nhíu mày, cô đang định nói gì đó thì trên bục lại lần nữa có tiếng đàn dương cầm vang lên.
Đám người đều ngậm miệng lại trong nháy mắt, chìm đắm vào tiếng đàn êm dịu kia.
Nhạc khúc thứ hai kết thúc, không khí trong toàn trường hưng phấn tới tột cùng, từng tiếng hò hét vang lên rung trời.
"Cao Phong, lần này anh cảm thấy thế nào, bình luận một chút đi ha ha!" Hạ Vy tìm tới cơ hội bắt đầu nói móc Cao Phong.
Những người trước đó cười nhạo Cao Phong cũng nhìn chằm chằm anh với sắc mặt xem thường.
"Bài này đàn chẳng ra sao cả, còn sai hai nốt nhạc." Vẻ mặt Cao Phong rất lạnh nhạt, nhưng lời anh nói ra lại khiến vẻ mặt người khác thay đổi.
"Anh vẫn còn giả vờ à? Tôi đã nghe khúc nhạc này mười năm rồi mà cũng không nghe được bất kỳ lỗi sai nào, anh lại dám nói Moffitt đàn sai nốt?"
Hạ Vy đứng bật dậy rồi chỉ vào Cao Phong mà mắng.
Lần này giọng nói của Hạ Vy rất lớn, hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người, ngay cả báo an xung quanh sân khấu cũng chú ý tới bên này.
"Khán giả bên kia, chú ý một chút đừng để ảnh hưởng đến bậc thầy Moffitt." Một người đàn ông với làn da hơi đen chỉ vào bên này hô một tiếng.
"Nơi này có người nói là bản nhạc vừa rồi bậc thầy Moffitt đàn sai hai nốt nhạc, lại còn bảo bậc thầy Moffitt diễn tấu không bằng anh ta!"
Hạ Vy không hề ngồi xuống mà chỉ vào Cao Phong rồi hô lên.
Cô ta không ngừng cười lạnh trong lòng, Cao Phong dám nói như thế trong buổi diễn tấu của bậc thầy Moffitt, còn chẳng phải là bị người ta chửi chết?
Quả nhiên sau khi Hạ Vy nói xong thì có rất nhiều người nhìn chằm chằm Cao Phong rồi mắng chửi anh.
Từng câu đều vô cùng khó nghe.
Càng có một số người xúc động hận không thể xông lên đánh Cao Phong một trận, nhưng khi họ nhìn thấy Cao Phong ngồi hàng ghế thứ nhất thì lại ỉu xìu xuống.
Hạ Vy vô cùng vui sướng nhìn mọi chuyện đang xảy ra.
"Anh gì đó, nếu như không thích diễn tấu của bậc thầy Moffitt thì có thể đi chỗ khác, tặng vị trí này lại cho những người thật sự yêu thích dương cầm." Người đàn ông da đen nói rất chân thành, nhưng trong giọng nói mang theo một chút không kiên nhẫn.
Đám người cho rằng Cao Phong