Rể Quý Rể Hiền

Chương 4571




Chương 4571

“Đến giờ ăn cơm, đến giờ ăn cơm.” Người báo động chắp hai tay sau lưng, trong tay cậu ta cầm một thanh sắt rồi gõ vào tấm chắn sắt của từng phòng.

Sau đó mấy người đi đằng sau sẽ đặt hai cái xô xuống mặt đất.

Nhìn qua thì trông giống xô nước vừa được dùng để vo gạo nhưng mấy phạm nhân này cũng đã quen rồi. Thấy vậy thì họ lập tức đi tới trước tấm chắn bằng sắt rồi chờ quản ngục bới cơm cho.

Tên quản ngục đó nhìn Cao Vũ một cái, cậu ta phát hiện Cao Vũ vẫn bình an vô sự, không hề hấn gì cả mà ngược lại mấy tên phạm nhân khác ở trong phòng thì đều có thương tích ở trên mặt.

Chuyện gì đã xảy ra vậy? Chẳng nhẽ đám người này tự đánh đấm lẫn nhau nên không có thời gian chăm sóc, dạy bảo Cao Vũ à?

Tên quản ngục nghĩ vậy thì cảm thấy vô cùng tức giận.

“Thành công thì chẳng thấy, thất bại lại có thừa.” Tên quản ngục mắng chửi một cách giận dữ rồi bắt đầu bới cơm cho phạm nhân.

Chẳng mấy chốc mà tất cả mọi người đều nhận được một bát trông giống như ngũ cốc.

“Ui, hết cơm mất rồi, hôm nay ai không có cơm thì đành nhịn đói nhé.” Tên quản ngục đó gõ thanh sắt vào tấm chắn rồi nhìn Cao Vũ bằng ánh mắt giễu cợt.

Anh ta cố tình không bới cơm cho Cao Vũ để Cao Vũ hiểu rõ một điều rằng ở trong nhà giam này, ai mới là người có quyền quyết định.

“Ông nội, cháu cho ông.”

“Ông nội, cháu cũng cho ông phần của cháu luôn này.”

Thế nhưng giây tiếp theo, bảy, tám bát cơm đều được đặt trước mặt Cao Vũ.

Tên quản ngục đang định nói gì đó thì đột nhiên có hai người đi đến nói nhỏ vào tai cậu ta.

“Gì cơ? Sao họ lại tới đây?” Tên quản ngục đột nhiên sững cả người.

“Tôi không biết, chỉ biết là họ bảo muốn gặp tên phạm nhân mới tới thôi.” Mấy người đứng bên cạnh nói với tên quản ngục.

Tên quản ngục có thù với Cao Vũ tên là Toss, cậu ta phụ trách khu vực phía Nam của nhà giam phạm nhân mắc tội tử hình.

Toss nghe thấy thế thì chậm rãi quay đầu lại nhìn Cao Vũ một cái rồi xua xua tay: “Tôi biết rồi, các cậu đi trước đi.”

“Vâng.” Tên quản ngục có chức vụ thấp hơn Toss đáp lời.

Mà bấy giờ trong phòng giam của Cao Vũ đang xảy ra một cảnh tượng vô cùng tức cười. Cao Vũ ngồi trên giường, hai tay chống ra sau đỡ lấy cả cơ thể bằng vẻ lười biếng. Mà xung quanh anh thì có ít nhất bảy, tám người đang ngồi chồm hổm bằng vẻ cung kính, họ đưa bát cơm của mình cho Cao Vũ bằng hai tay như thể đang cống nạp cho vua chúa thời xưa vậy.

Toss thấy cảnh này thì trong mắt lóe lên sự giận dữ ngay tức khắc.

Vốn dĩ Toss nghĩ rằng, người là sắt thì cơm cũng là thép, Cao Vũ cứ vênh váo như thế thì cậu ta sẽ không cho anh ăn cơm nữa, bị bỏ đói một ngày một đêm thì liệu hôm sau anh có còn sức lực để tiếp tục ngông cuồng được nữa hay không? Thế nên Toss mới cố tình không muốn cho Cao Vũ ăn cơm.

Nào ngờ bây giờ Cao Vũ không cần nhìn sắc mặt của cậu ta thì mới có cơm ăn nữa vì đã có một đám người tự nguyện dâng thức ăn lên cho anh rồi.

Sao chuyện này có thể không khiến Toss căm phẫn được đây?

“Bọn mày đang làm gì đấy?” Toss cầm thanh sắt đập vào tấm chắn rồi hỏi bằng giọng lạnh lùng nhưng không một ai trong phòng giam lên tiếng trả lời cậu ta cả.

Đúng là họ đang chịu sự quản giáo của Toss nhưng… nhưng mà họ còn sợ Cao Vũ hơn nhiều.

Dù Toss có độc ác đến cỡ nào đi chăng nữa thì cậu ta cũng không sinh hoạt, ăn uống ngủ nghỉ với họ cả ngày nhưng Cao Vũ thì khác, Cao Vũ sống cùng một phòng giam với họ đấy, anh muốn đánh thì cứ vươn tay ra là đánh được thôi.

Thế nên mới có câu “sự quản lý của huyện thì không bằng sự quản lý tại chỗ” là vì vậy. Mà Cao Vũ vừa mới ngồi lên vị trí người đứng đầu phòng giam của họ, thế nên bây giờ anh chính là “sự quản lý tại chỗ” của họ rồi.

Nên đó là lý do mà đám người này càng sợ Cao Vũ hơn.

“Sao, ông đây cho chúng mày ăn cơm nhưng chúng mày không muốn ăn đúng không? Đưa cơm cho người khác ăn đúng không? Có tin là từ hôm nay trở đi, tao bỏ đói chúng mày ba ngày không?” Toss trợn trừng hai mắt rồi quát lên với đám người đang ngồi trong phòng giam.

Tất cả mọi người đều im lặng không nói gì nhưng không một ai bưng bát cơm đã đặt trước mặt Cao Vũ đi cả.

“Được lắm, chúng mày giỏi rồi.” Toss tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, cậu ta đá vào cái xô nhựa bên cạnh rồi định lấy chùm chìa khóa ra mở cửa.

“Chúng mày không muốn ăn đúng không? Vậy thì ông đây không cho chúng mày được ăn nữa. Bây giờ ông đây đập nát bát cơm của chúng mày rồi để ông xem chúng mày ăn gì nào.” Toss giận quá hóa giận nên mở cửa phòng giam ra ngay lập tức.