*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đến cả Kim Tuyết Mai cũng nói nhận nhầm rồi, cô ấy vốn cũng không biết lớn nhỏ nhà họ Cao, Cao Hải Trì, cậu còn muốn nói gì nữa?
Nhưng Cao Hải Trì, lại liếc nhìn Cao Phong thêm một lần nữa.
Nếu như Cao Phong không có mặt ở đây, có khi cậu ta cũng đã tự nghi ngờ bản thân có nhầm hay không rồi.
Nhưng cách cư xử giữa Cao Phong và Kim Tuyết Mai làm cho Cao Hải Trì khẳng định, chỗ quà cưới này đều là dành cho Kim Tuyết Mai rồi.
“Cô Kim Tuyết Mai, chúng tôi không có nhận lầm! Cậu Cao đã đích thân nói, 20 tỉ tiền quà cưới này đều là dành cho Kim Tuyết Mai.”
“Cậu ấy hôm nay... vì một vài lí do đặc biệt mà không thể nhận ra cô, mong cô bỏ quá cho." Cao Hải Trì chắp tay cung kính nói.
Cao Hải Trì càng nói, Kim Hồng Vũ càng tỏ ra châm chọc.
Cao Phong, cái sừng này cậu đeo trên đầu còn hợp không nhỉ?
Cao Phong bây giờ, trong mắt những người khác trong nhà, trên đầu cũng đã mọc một rừng sừng như lông nhím.
Chỉ cần Kim Tuyết Mai nhận chỗ quà cưới này, vậy thì Cao Phong sẽ là thằng ngu đầu tiên trong lịch sử bị người khác cướp mất vợ ngay trước mặt mình.
Kim Hồng Vũ cảm thấy, chỉ cần Kim Tuyết mai không bị dở hơi thì sẽ tự biết phải làm như thế nào.
"Nếu như vậy, thì chỗ quà cưới này, cậu Cao mang về dùm cho! Chỗ quà cưới này, Kim Tuyết Mai tôi nhận không nổi.”
"Cái gì?"
Tất cả mọi người, đều là sốc đến tận óc.
20 tỉ tiền quà cưới, Kim Tuyết Mai cô ta nói không lấy là không lấy?
Mà mấu chốt vấn đề là... đây không đơn giản chỉ là chuyện 20 tỉ quà cưới.
Đây là cơ hội, cơ hội giúp cho cả nhà họ Kim một bước lên trời, sáp nhập với nhà họ Cao ở Đà Nẵng đó!
Nếu như nhà họ Cao ở Đà Nẵng đăng tin tuyển con dâu, thì không biết bao nhiêu những cô gái xinh đẹp, con gái nhà giàu của cả cái đất nước này phải tranh nhau đổ xô đi ứng tuyển mất.
Vào được cửa nhà họ Cao khó khăn đến mức nào?
Vậy mà Kim Tuyết Mai lại sẵn sàng từ bỏ cơ hội ngàn vàng khó kiếm này ư?
Cô ấy có phải bị ngu không vậy?
“Tuyết Mai! Con đừng có sốc nổi!” Bà cụ kim tức giận giẫm mạnh chân, vẻ mặt tức giận hận không rèn sắt ra thép được.
Kiều Thu Vân cũng nhìn Kim Tuyết Mai muốn nói gì đó, chần chừ một hồi lại thôi, liên tục lắc đầu thở dài.
Lúc này người nhà họ Kim dường như đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Cao Phong.
Mà đến cả Cao Phong cũng cảm thấy sốc, anh không hề nghĩ tới, Kim Tuyết mai có thể từ chối 20 tỉ quà cưới đó một cách đơn giản như vậy.
"Cô Kim Tuyết Mai... Tôi không hiểu ý của cô... Cao Hải Trì càng kinh ngạc hơn nữa.
Anh ta là người của nhà họ Cao ở Đà Nẵng, cho nên hiểu rõ sự lớn mạnh vô cùng tận của nhà họ Cao hơn ai hết.
Không biết có bao nhiêu nhà đại gia giàu có, tìm đủ mọi cách để chen chân vào cánh cửa nhà họ Cao nhưng đều không có bất kì cơ hội nào.
Mà Kim Tuyết Mai kia chẳng qua cũng chỉ là một đứa con gái gia cảnh tầm trung ở trong một thành phố nhỏ, lại dám từ chối ngay tại đây.
Như thế này... có chút không đơn giản!
“Ý của tôi chính là, nhờ cậu quay về nói với cậu Cao, tôi cảm ơn sự yêu quý của cậu ấy, nhưng Tuyết Mai đã là người phụ nữ có chồng, cho nên không thể nhận tấm lòng này được."
"Chồng của Kim Tuyết mai tôi, là Cao Phong, sau này cũng sẽ chỉ có một mình Cao Phong, cho nên, cậu vẫn là đem lễ hỏi về dùm cho."
"Hơn nữa tôi cũng hi vọng, sau này sẽ không bị nhà họ Cao quấy rầy thêm lần nào nữa, cảm ơn."
Kim Tuyết Mai nói ra một tràng, làm cho tất cả mọi người xung quanh đều vô cùng hoảng hốt.
Cơ hội tốt như thế mà Kim Tuyết Mai lại tự tay chôn vùi?
Rất nhiều những cô gái nhà họ Kim đang nghiến răng ken kén, chỉ hận bây giờ không thể giành lấy vị trí của Kim Tuyết mai.
Nếu cậu Cao muốn cưới bọn họ làm vợ, thì bọn họ nhất định sẽ không bao giờ từ chối.
Chỉ cần có thể được làm dâu một nhà siêu giàu có lớn mạnh như nhà họ Cao, sung sướng hơn biết bao nhiêu khi gả cho một thằng ngốc nhà nghèo, bọn họ cũng nhận thức được.
Nhưng Kim Tuyết Mai lại có thể ngu ngốc đến mức đó?
Cô ta luôn miệng nói, Cao Phong mới là người đàn ông của cô ta!
Nhưng Cao Phong, rốt cuộc là có cái quái gì tốt cơ chứ?
Cao Hải Trì đột nhiên cứng họng, không biết phải nói gì cho đúng nữa, chỉ đưa mắt liếc về phía Cao Phong.
Mà ánh mắt của Cao Phong cũng đang rung động, nhìn chằm chằm về phía Kim Tuyết Mai, trong lòng thầm thở dài.
Đây cũng chính là lí do, tại sao Cao Phong lại sẵn sàng trao cả thế giới cho cô gái tên Kim Tuyết Mai kia!
"Tuyết Mai, con có phải bị ngốc rồi không? Tuy rằng con đã có chồng, nhưng đến cả nhà họ Cao cũng không thèm quan tâm chuyện đó, vậy hà cớ chi con cứ khăng khăng từ chối?"
“Bây giờ chỉ cần con gật đầu, bà nội lập tức giải quyết cho con, xóa bỏ đám cưới của con và Cao Phong, con nhé?"
Bà cụ Kim giờ không bình tĩnh nổi nữa rồi, chỉ hận không rèn sắt thành thép được mà nhìn trừng trừng Kim Tuyết Mai.
"Mai à, con..." Kiều Thu Vân hơi do dự một chút, sau đó quyết định nói: “Con có thể dùng cách khác để bồi thường cho Cao Phong mà...”
Mặc dù gần đây Cao Phong giúp đỡ, làm cho gia đình không ít việc, nhưng Kiều Thu Vân nghĩ, chỉ cần Kim Tuyết Mai chịu làm dâu nhà họ Cao, thì hoàn toàn có thể dùng tiền bồi thường cho Cao Phong mà?
“Bà nội, mẹ, hai người đừng nói nữa."
"Cao Phong anh ấy có tệ đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là người đàn ông của Kim Tuyết Mai con! Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, người đàn ông của con, trước kia là Cao Phong, bây giờ là Cao Phong, cả sau này cũng sẽ chỉ có mỗi mình Cao Phong."
Kim Tuyết Mai đối mặt với và cụ Kim và Kiều Thu Vân nói, không hề có chút dao động nào, mỗi lời nói ra cũng mang theo khí phách vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng trong mắt mọi người bây giờ, Kim Tuyết Mai không khác gì một đứa ngốc không hơn không kém.
“Vậy....” Cao Hải Trì có chút khó xử, tiến thoái lưỡng nan.
Nhưng mà trong lòng cậu ta bây giờ lại cảm thấy có chút ngưỡng mộ Kim Tuyết Mai.
Khó trách tại sao một cô gái xuất thân gia đình tầm trung lại có thể lọt trúng vào mắt xanh của cậu chủ nhà họ Cao!
"Kim Tuyết Mai! Cô còn giả vờ cái gì? Cô có dám nói cô không thích tiền, cô không hám vàng không?"
"Nếu như cô không thích tiền, vậy thì hà cớ gì cô bất chất thủ đoạn để nắm chắc tổng công ty trong tay như thế?" Kim Ngọc Dung không dám mắng Kim Tuyết Mai nữa, nhưng trong cách nói chuyện vẫn không hề khiêm nhường.
Kim Tuyết mai liếc nhìn Kim Ngọc Dung một cái, đứng thẳng ở giữa sân nhà mà nói: “Tôi nắm chặt tổng công ty trong tay, là vì không muốn tâm huyết của ông nội bị cái loại như mấy người phá hoại mà thôi."
“Hôm nay Kim Tuyết Mai tôi đứng ở trước bài vị của ông nội mà thề, rằng tôi vào công ty ba năm, mỗi ngày đều ở công ty dốc toàn sức lực làm việc, mỗi một quyết định cũng đều suy nghĩ chắc chắn vì lợi ích của công ty."
"Kim Tuyết Mai tôi, không hề làm gì có lỗi với vong linh của ông nội ở trên trời! Hai người Kim Ngọc Dung và Kim Hồng Vũ có dám đứng trước bài vị của ông nội thề không?" Lời Kim Tuyết Mai nói ra khiến cho tất cả mọi người đều á khẩu không thể trả lời được.
Yếu hầu của Kim Vũ Hồng cuộn một vòng, hắn nuốt nước bọt không dám nói thêm một câu nào nữa.