Rể Quý Rể Hiền

Chương 4464




Chương 4464

“Dù sao thì bọn họ cũng là dân thường trú ở đây, bọn họ hiểu rõ tình thế ở bên này hơn so với chúng ta.”

“Hơn nữa hôm qua lúc chúng ta nói chuyện phiếm, hình như tôi có nghe bọn họ nói một chút, cái gì mà phía Tây Tây Vực.”

“Tôi đi gọi bọn họ đến đây trước, sau đó anh có điều gì muốn hỏi thì cứ hỏi bọn họ đi.”

Nghe thấy Long Tuấn Hạo nói như vậy, Cao Phong khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Dù sao thành viên của đội Huyết Đao cũng đều sinh sống ở Tây Vực này, quả thật bọn họ càng hiểu rõ bên này hơn là Cao Phong.

Long Tuấn Hạo quay đầu rồi đi ra ngoài, mà Cao Phong thì lại đợi ở trong phòng.

Không bao lâu sau, cửa phòng đã bị người gõ vang.

Sau đó còn không đợi Cao Phong lên tiếng, người ngoài cửa đã tự mình đẩy cửa đi vào.

Nhìn thấy người tới, Cao Phong không nhịn được sửng sốt.

Anh tưởng bọn người Long Tuấn Hạo, không nghĩ tới lại là Hoa Hồng.

“Cô đã đến rồi à! Dì Thảo đã nghỉ ngơi rồi chứ?”

Cao Phong kêu Hoa Hồng ngồi xuống, sau đó anh mới nhẹ giọng hỏi.

“Tôi đoán chắc là còn chưa nghỉ ngơi đâu.”

“Sau khi tôi dàn xếp cho dì ấy xong, lúc đầu còn muốn nói chuyện với dì một lát, an ủi dì một chút.”

“Nhưng mà dì ấy nói mệt mỏi, muốn đi nghỉ ngơi, nhưng chắc chắn là trong lòng dì ấy cũng có chút không dễ chịu, cho nên mới muốn yên tĩnh một mình.”

“Tôi sẽ không đi quấy rầy dì ấy, tôi chỉ qua đây xem xem, có cái gì có thể hỗ trợ được hay không.”

Hoa Hồng lắc lắc đầu, giọng điệu của cô cũng có chút bất đắc dĩ.

“Đúng vậy, chắc chắn là dì Thảo sẽ có hơi không quen một chút.”

“Dù sao dì ấy cũng sinh sống ở đó suốt bốn mươi năm rồi.”

“Bây giờ bỗng nhiên lại rời khỏi nơi đã sinh sống rất lâu, ai cũng sẽ không quen được.”

“Cám ơn cô đã giúp tôi nhiều như vậy, bên phía dì Thảo còn cần nhờ cô để ý nhiều một chút.”

Cao Phong gật đầu than nhẹ, anh cũng có chút bất đắc dĩ.

Chỉ có điều là như vậy cũng tốt.

Đau dài không bằng đau ngắn.

Trần Anh Thảo đi ra khỏi nơi đó, trải qua một giai đoạn thích ứng trước thì nhất định có thể bắt đầu lại một cuộc sống hoàn toàn mới.

Bà ấy vẫn còn rất trẻ tuổi, không đến năm mươi tuổi, cuộc đời vẫn còn có con đường rất dài phải đi.

“Cảm ơn cái gì chứ, tôi cũng không phải là vì anh mới làm như vậy.”

“Tôi cũng là một người phụ nữ mà, nhìn thấy dì Thảo như vậy, tôi cũng không nhẫn tâm được.”

“Cho nên anh không cần phải nói cảm ơn với tôi.”

Hoa Hồng khoát tay áo, giọng điệu của cô ta mang theo vẻ không để ý chút nào.

“Được.”

Cao Phong gật gật đầu.

“Có cần tôi giúp đỡ gì không, nếu có thì anh cứ việc nói.”

Hoa Hồng quay đầu liếc mắt nhìn Cao Phong một cái, ánh mắt của cô ta vô cùng bình tĩnh.

“Đúng là có chuyện cần nhờ cô thật, chẳng qua là đợi mấy người Tuấn Hạo tới đây rồi chúng ta bàn bạc với nhau luôn.” Cao Phong gật gật đầu và nói với Hoa Hồng.

“Được!”

Hoa Hồng gật gật đầu, không hề hỏi nhiều.

Rất nhanh, Long Tuấn Hạo đã dẫn theo hai người trung niên trở về.

Hai người đàn ông trung niên này, chính là thành viên chủ chốt nhất của đội Huyết Đao.

Trong đó còn có người trung niên mà ngày đó đã lấy đao đặt lên trên cổ Long Tuấn Hạo kia.

Chẳng qua là Long Tuấn Hạo cũng không ghi thù, bây giờ anh ta đã theo chân bọn họ tạo quan hệ tốt đẹp cả rồi.

“Anh Phong!”

“Anh Phong! Chúng tôi tới rồi.”

Sau khi ba người Long Tuấn Hạo tiến vào, đầu tiên là ân cần thăm hỏi Cao Phong một tiếng.

“Ngồi đi, đừng khách khí.”

“Tôi có chút chuyện, cần mọi người hỗ trợ.”