Rể Quý Rể Hiền

Chương 4430




Chương 4430

Điều này cũng cho thấy thân phận của Cao Phong đáng sợ và mạnh mẽ biết bao!

“Cao Phong này, cậu có hài lòng với chuyện này không? Nếu cậu cho rằng tôi đã xử lý không tốt, tôi sẽ tiếp tục làm. Hoặc nếu có ý kiến ​​gì thì cứ nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ làm cho cậu. ”

Mạc Nhĩ không muốn giải thích quá nhiều với mọi người, nhưng quay đầu lại gật đầu với Cao Phong và cười hỏi.

“Không cần, thế nhưng cái này tên Thái Nhĩ này.”

Khi Cao Phong nói điều này, anh dừng lại một chút.

“Hít hà!”

Lúc này Thái Nhĩ không khỏi hít một hơi, trong lòng ông ta đột nhiên sinh ra linh cảm xấu.

“Tôi… Cậu Phong! Tôi …”

Vẻ mặt Thái Nhĩ khổ sở, sắp khóc rống lên, trong lòng hoảng sợ, tim đập nhanh đến cực điểm.

Thậm chí đập nhanh đến mức có thể nghẹn cả cổ họng.

“Tôi đã từng nói với ông là sẽ thả ông đi một lần.”

“Nhưng hết lần này đến lần khác ông lại quay lại khiêu khích tôi, tôi cũng đã nói với ông là nếu ông còn nhảy nhót thì tôi sẽ xử lý thế nào đúng không?”

Cao Phong thản nhiên, ung dung liếc nhìn Thái Nhĩ, ánh mắt anh quét sang mấy người trung niên phía sau ông ta .

Ngày đó có tổng cộng có bốn năm mươi người đi với Thái Nhĩ đến nhà Trần Anh Thảo.

Những người khác đều rất thành thật không dám tiếp tục nhắm vào Cao Phong.

Mà năm sáu người đàn ông trung niên này đồng lõa với Thái Nhĩ, cấu kết với nhau làm việc xấu, lại dám đi tìm lính đánh thuê trên thị trấn tới đây trả thù.

Nếu như không phải cái tên Mạc Nhĩ này có chút đầu óc, chỉ sợ hiện tại ba trăm cây súng trên tay bọn họ đã cùng nhau chỉ vào đầu Cao Phong rồi chứ gì?

Nếu cái tên Thái Nhĩ này đã muốn giết Cao Phong, vậy sao Cao Phong có thể buông tha cho ông ta được chứ?

“Tôi đã nói rồi, chắc chắn ông sẽ chết.”

“Nhưng dường như ông coi lời nói của tôi như một câu đùa giỡn đùa.”

“Mà tôi thấy phiền nhất chính là người khác coi thường những lời tôi nói.”

“Cho nên ông cảm thấy tôi nên cho ông kết quả gì?”

Cao Phong chậm rãi tiến lên phía trước, thản nhiên hỏi Thái Nhĩ.

“Tôi… Cậu Phong! Tôi sai rồi, tôi cũng không dám nữa, cậu tha cho tôi đi, tha cho tôi đi!”

Thái Nhĩ quỳ trên mặt đất và không ngừng cầu xin Cao Phong tha thứ, thái độ hèn mọn đến cực điểm.

Mà Cao Phong thì không vì thế mà mủi lòng thương ông ta.

Anh đã thấy quá nhiều ảnh tượng thế này rồi.

Trong khi Thái Nhĩ cảm thấy ông ta nắm trong tay tất cả mọi thứ thì chắc chắn trong mắt đầy vẻ cuồng vọng đến tận trời, bộ dáng y như trời đất bao la, ông đây lớn nhất.

Mà bây giờ ông ta mất đi sự trợ giúp mạnh mẽ của Mạc Nhĩ, lúc này lại trở nên vô cùng thành thật, vẻ mặt không còn kiêu ngạo ngông cuồng như lúc mới đến, đặc biệt vô cùng hèn mọn.

Thoạt nhìn bộ dáng bây giờ của ông ta vô cùng k thê thảm và đáng thương.

Nhưng chắc chắn những người đáng thương cũng có một điểm gì đó đáng hận.

Lúc trước ông ta có ý nghĩ không tốt đối với Trần Anh Thảo, lúc ông ta dẫn người đi đập bàn cơm của Cao Phong thì cũng nên nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy.

Cho nên Cao Phong sẽ không bỏ qua cho ông ta.

Mặc dù sư thầy Thanh Tâm cũng có mặt ở đó.

“Tôi đã nói chắc chắn sẽ để ông chết.”

“Nếu như tôi buông tha cho ông, vậy chẳng phải lời nói của tôi thật sự trở thành một câu nói đùa sao?”

“Ha ha…” Cao Phong cười lạnh một tiếng, lúc này chậm rãi lấy ra khẩu súng lục.

Bây giờ anh muốn giết gà dọa khỉ. Như vậy mới khuất phục được những người có ý định xấu với anh, mới có thể để anh và người bên cạnh thật sự được an toàn.

Giống như một đạo lý mà Cao Phong đã hiểu ra ở Thành phố Hà Nội vậy.

Chỉ khi anh có thể làm cho kẻ địch cảm thấy sợ hãi, thực sự làm cho bọn họ khuất phục thì anh mới có thể bảo vệ người bên cạnh luôn luôn an toàn.

Tóm lại làm kẻ địch sợ hãi thì bạn sẽ an toàn.

Mà hiện tại Cao Phong vẫn luôn coi những lời này là tiêu chuẩn để làm việc.