Rể Quý Rể Hiền

Chương 4425




Chương 4425

Người bình thường thì thậm chí không có gan tùy tiện nghị luận chuyện liên quan đến những điều này!

Ngay cả Mạc Nhĩ cũng không dám nói chuyện linh tinh.

Nếu không rất dễ có khả năng gây ra rắc rối cho bản thân.

“Được rồi!”

Thái Nhĩ gật đầu nói: “Đại ca Mạc Nhĩ! Đại ca giải quyết xong cái tên khốn nạn này, tôi hứa sẽ làm tất cả những chuyện mà đại ca yêu cầu”.

Mạc Nhĩ khẽ gật đầu, sau đó bước lên trước liếc Cao Phong một cái.

“Nói đi.”

Vài giây sau, Mạc Nhĩ nói với Cao Phong.

“Nói cái gì?” Vẻ mặt Cao Phong không thay đổi mà chỉ nhàn nhạt hỏi.

“Nói những lời cuối cùng.”

“Sau khi nói những lời cuối cùng, tôi sẽ đưa cậu đi.”

Mạc Nhĩ thản nhiên nói trong khi tay gã ta lại từ từ kéo chặt miệng súng.

Dường như lúc này ở trong mắt gã ta thì Cao Phong đã là một người chết rồi.

Tuy nhiên thực tế cũng đúng như vậy.

Gã ta mang theo ba trăm người hùng hổ kéo đến, nếu không giết được Cao Phong thì chẳng phải chuyến đi này của bọn họ sẽ trở nên vô ích sao?

Những người xung quanh đều đứng cách đó không xa xem náo nhiệt.

Mà sư thầy Thanh Tâm cũng không có ý can thiệp, ông ta chỉ ngồi vào vị trí của mình, hơi nheo mắt như thể ông ta đang nhắm mắt nghỉ ngơi vậy.

Nhiều người mang ánh mắt chế giễu và khinh thường khi thấy cảnh này.

Cao Phong! Rốt cuộc cũng chịu không nổi rồi phải không?

Anh có thể giết người bằng một phát súng như trước sao?

Bây giờ anh lại lấy súng ra xem!

E rằng trước khi rút súng lục ra thì anh đã bị bắn chết rồi, nói cách khác, cho dù có thể lấy ra súng lục bên người ra thì Cao Phong cũng chỉ có thể bắn gục chết một tên.

Nhưng ở đây lại có đến ba trăm người ở phía đối diện, anh có thể có bao nhiêu viên đạn?

“Nếu không còn lời gì để nói, tôi sẽ cho cậu ra đi ngay bây giờ.”

Nhìn thấy Cao Phong vẫn im lặng đứng nguyên chỗ cũ mà không nói gì, Mạc Nhĩ nhẹ giọng nói, họng súng trong tay gã ta cũng chậm rãi nâng lên.

“Ai cho ông lá gan mà dám đưa tôi đi?” Một giây tiếp theo, Cao Phong tiến lên hai bước, với vẻ mặt bình tĩnh hai tay vẫn chắp sau lưng, nhìn về phía Mạc Nhĩ hỏi.

Lúc này, trái tim trong lồng ngực Mạc Nhĩ không thể kiểm soát được mà đập mạnh liên hồi.

Mí mắt bên phải nhảy lên dữ dội như thể có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.

Hai mắt Mạc Nhĩ chậm rãi mở to, nháy mắt trong lòng gã ta có chút ngạc nhiên và sợ hãi.

Ánh mắt của người thanh niên trước mặt thật sự quá kinh khủng đi!

Có thể Thái Nhĩ không nhìn ra, nhưng Mạc Nhĩ lại là một người đã tham gia rất nhiều trận chiến nên tất nhiên nhiên gã ta có thể nhìn ra trong nháy mắt.

Trong mắt Cao Phong lạnh lẽo, đằng đằng hơi thở chết chóc!

Hơi thở chết chóc thật sự vô cùng mạnh mẽ!

Có loại khí thế này chắc chắn không phải giết chết một hai người mà có được, tuyệt đối là dùng vũ khí giết rất nhiều người.

Có thể anh ta đã giết một trăm người, thậm chí có thể là một nghìn người!

Vô số suy nghĩ vụt qua tâm trí Mạc Nhĩ vào lúc này.

Cuối cùng, một kết luận đã được đưa ra.

Thanh niên trước mặt là một tên cứng đầu cứng cổ, nhất định không dễ chọc tới.

Tuy nhiên, phía sau Mạc Nhĩ vào lúc này là gần ba trăm binh sĩ được trang bị đầy đủ vũ khí hạng nặng!

Cho dù Cao Phong không dễ chọc thì sao chứ?

Anh còn có thể chịu nổi ba tăm vũ khí nóng tấn công cùng lúc sao?

“Cậu nói cái gì?”

Mạc Nhĩ khẽ nhíu mày nhìn Cao Phong và hỏi.

“Tôi nói là ai cho ông lá gan đến giết tôi?”

Cao Phong chậm rãi dừng bước, khoảng cách giữa anh và Mạc Nhĩ còn chưa tới năm bước chân.