Rể Quý Rể Hiền

Chương 4412




Chương 4412

“Nếu không thì dù sao tôi có muốn giết nó thì cũng dễ như trở bàn tay.”

“Nếu bà ngủ với tôi một đêm, tôi sẽ buông tha cho nó, ha ha!”

Thái Nhĩ cười ha hả, càng nói càng dơ bẩn.

“Không!”

Trần Anh Thảo trừng mắt, trên mặt tràn đầy vẻ tức giận.

“Vậy tôi cứ giết nó trước rồi nói tiếp! Hừ!”

Thái Nhĩ cười lạnh một tiếng, tiếp tục trừng mắt với Trần Anh Thảo.

Còn mấy chục người đứng sau lưng tên đó đang bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Nhìn dáng vẻ, chỉ cần Trần Anh Thảo dám mở miệng nói chữ không, bọn họ sẽ lập tức xông lên đè Cao Phong xuống đất rồi thẳng tay đánh đấm.

Trần Anh Thảo trợn mắt, nhưng bà ấy không biết phải làm thế nào mới đúng, trong lòng rối như tơ vò.

Nếu chỉ có mình bà ấy, bà ấy thà chết cũng sẽ phản kháng tới cùng.

Nhưng bây giờ đám người đó lại dùng mạng sống của Cao Phong ra uy hiếp, sao Trần Anh Thảo có thể không để ý cho được?

Đám người Thái Nhĩ này đúng là có gan giết người!

Mà lúc này Cao Phong đang lẻ loi một mình, đối mặt với bốn năm chục tên to con lực lưỡng, làm sao anh có thể đánh thắng bọn họ được?

“Sao nào, rốt cuộc bà muốn như thế nào đây?”

Thái Nhĩ nhíu mày, giọng điệu không kiên nhẫn nói.

Nhưng ngay lúc này, Cao Phong lại từ từ đứng dậy.

Lúc trước những người này vũ nhục anh, vì kế hoạch lớn nên anh đã cắn môi cố nín nhịn.

Nhưng mà Trần Anh Thảo không thể bị bọn họ bắt nạt.

“Ha ha mẹ kiếp! Cuối cùng mày cũng đứng lên được rồi, tao còn cho rằng mày là một thằng tàn phế rác rưởi đấy.”

“Còn không phải sao, cứ luôn trốn sau lưng Trần Anh Thảo, cậu ta chẳng đáng mặt đàn ông.”

“Đồ rác rưởi! Việt Nam nổi tiếng là đất nước dư thừa rác rưởi, ha ha!”

Mọi người được một trận cười vang.

Mà Thái Nhĩ thì bước lên trên một bước, đưa tay chạm lên trên mặt Trần Anh Thảo.

“Đúng là trước kia tôi không phát hiện ra, da thịt Trần Anh Thảo non mềm, rất không tệ nha!”

“Mặt mũi cũng không tệ, nếu trang điểm lên thì nhất định là một người đẹp, haha”

Thái Nhĩ càng nói càng vui vẻ, đưa tay giữ chặt cánh tay Trần Anh Thảo.

“Chát!”

Đúng lúc này, bỗng nhiên đâu đó vang lên tiếng bạt tai đầy vang dội.

“Shit!”

Đầu óc Thái Nhĩ ù ù, trên mặt đau nhức, cả người không nhịn được mà lùi ra sau.

Còn những người khác thì đang đứng ngây ra như phỗng.

Thái Nhĩ bị đánh!

Vậy mà anh ta lại bị Cao Phong tát một cái thật kêu?

Phải biết rằng thân phận Thái Nhĩ tuyệt đối không phải loại người như ông Sáu có thể so sánh!

Trong khu vực hộ nông dân này, Thái Nhĩ là một đàn anh xứng chức, tất cả mọi người đều tôn ông ta là người đứng đầu.

Nói khoa trương một chút thì sự tồn tại của Thái Nhĩ ở đây giống như là một vị chúa đất.

Mà một tên nhân viên từ nước ngoài đến đây lại dám đánh Thái Nhĩ?

Anh thật sự không muốn sống nữa rồi sao?

Trần Anh Thảo càng cảm thấy khiếp sợ hơn.

Cuối cùng Cao Phong cũng không thể nhịn nổi!

Có điều dưới tình huống vừa rồi, nếu Cao Phong vẫn nhẫn nhịn thì Thái Nhĩ sẽ cưỡng ép đưa bà ấy đi thật.

Cho nên cuối cùng thì Cao Phong vẫn muốn bảo vệ bà ấy!

Thái Nhĩ lùi lại vài bước, sau lưng được người khác đỡ, khó khăn lắm ông ta mới có thể đứng vững được.

“Ôi!”

Thái Nhĩ hít một hơi, đưa tay chạm lên khóe môi.