Rể Quý Rể Hiền

Chương 4411




Chương 4411

Hành động này đã dọa cho Trần Anh Thảo sợ đến mức mặt không còn giọt máu, bà ấy trừng mắt cả người không nhịn được mà run rẩy.

Còn những người phụ nữ đứng ở phía xa thì kềm không được mà bật cười ha hả.

“Tôi thấy cái người tên gì đó Phong trông có vẻ rất kiên cường.”

“Thế mà sau khi đại ca Thái Nhĩ tới thì anh ta đã sợ đến mức không ho he gì luôn?”

“Đến mức bát cơm mình bị người ta đá văng mà còn không dám ho he gì, rõ là quá sợ mà? Ha ha!”

“Điều này chứng tỏ cậu ta cũng không quá ngốc, nếu như động tay động chân, dựa vào đám người đại ca Thái Nhĩ còn không đánh cho cậu ta sống dở chết dở mới là lạ?”

Đám người phụ nữ đứng đằng xa mồm năm miệng mười rôm rả nghị luận, vẻ mặt ngập tràn khinh thường.

Còn mấy chục người đàn ông cường tráng đứng đằng sau cũng khoanh tay trước ngực, vẻ mặt đầy coi khinh.

Một nhân viên thấp hèn từ Việt Nam đến thế mà cũng dám lên mặt ở chỗ bọn họ sao?

Đây đúng là tự tìm đường chết mà.

Một khi đã như vậy thì đừng trách bọn họ bắt nạt người quá đáng.

“Việc gì cũng đều có giới hạn của nó. Tôi hi vọng các người đừng đụng đến giới hạn này.”

Cao Phong chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt hờ hững nhìn đám người Thái Nhĩ.

Nháy mắt, trong lòng đám người Thái Nhĩ nhịn không được mà run rẩy.

Nhưng ánh mắt của Cao Phong thật sự quá đáng sợ, vừa nhìn trông giống như thú hoang sắp bộc phát thú tính vậy.

Thái Nhĩ hơi nhíu mày, đột nhiên không biết phải nói thế nào.

Nhưng mà ông Sáu lại cười lạnh một tiếng, hỏi: “Chạm đến giới hạn của mày thì thế nào?”

“Mày nói tao nghe xem, sẽ ra làm sao?”

Ông Sáu quay người lại, bàn chân ông ta không ngừng chà đạp lên đồ ăn đang vương vãi đầy đất.

Tựa như, Cao Phong và Trần Anh Thảo là đống thức ăn trên mặt đất, chẳng khác gì là rác rưởi cả.

“Sẽ chết.”

Vẻ mặt Cao Phong vô cảm ngẩng đầu lên nói với ông Sáu.

“Hả!”

Động tác dẫm đạp đồ ăn của ông Sáu đột nhiên ngừng hẳn.

Mấy giây sau, tất cả đám người không hẹn mà cùng vang lên tiếng cười ha hả.

“Sẽ chết? Ai sẽ chết? Là mày sẽ chết hả? Ha ha!”

“Hay là nói, mày muốn giết chết bọn tao, chỉ dựa vào mày sao? Mày cho rằng mày là ai?”

Thái Nhĩ hơi nghiêng người về trước, nhìn Cao Phong hỏi.

“Tôi là Cao Phong.”

Cao Phong không hề hoảng sợ nhìn thẳng vào Thái Nhĩ, lạnh nhạt nói.

“Tao chẳng thèm quan tâm mày là Đông Phong hay Nam Phong, ở chỗ này, mày chỉ là cái rắm!”

“Toàn bộ người Việt Nam bọn mày đều là cái rắm, hiểu không?”

Thái Nhĩ sờ sờ đao bên hông, vẻ mặt đầy kinh thường.

“Đại ca Thái Nhĩ, chuyện này là do chúng tôi không đúng, chúng ta ngồi xuống thương lượng trong hòa bình được không?”

Tính cách Trần Anh Thảo quá yếu đuối, một lần nữa bước lên cầu xin.

“Hừ, bà nói xem chuyện này phải thương lượng thế nào?”

“Đòi bồi thường tiền chắc gì các người có, vả lại các người còn có thể bồi thường được cái gì?”

Thái Nhĩ cười lạnh, nhìn Trần Anh Thảo hỏi.

“Ôi, đại ca Thái Nhĩ đừng nói như vậy chứ, ai bảo bọn họ không có gì cả?”

“Theo tôi thấy thì tuy rằng cái bà Trần Anh Thảo này già rồi nhưng khuôn mặt và dáng người vẫn có thể cân nhắc! Ha ha…”

Ông Sáu cười khà khà, vẻ mặt ông ta trông vô cùng ghê tởm.

“Ý này cũng không tệ đâu!”

Thái Nhĩ quay đầu đánh giá Trần Anh Thảo, sâu trong đáy mắt dần xuất hiện vẻ gian tà.

“Mấy người… Mấy người…”

Trần Anh Thảo hơi sửng sốt, sau đó lấy lại tỉnh táo lùi về sau hai bước theo bản năng.