Rể Quý Rể Hiền

Chương 4408




Chương 4408

Chẳng qua là ngẫm lại Lâm Vạn Quân cùng với ông cụ Cao đều là người thô kệch, loại chuyện này mà để bọn họ làm thì sợ là còn gian nan hơn cả đi hành quân đánh giặc nữa.

“Vậy cái tên này cháu, là ai đặt dì có biết không?”

“Là lão Lâm Quân mà dì nói đã đặt cho cháu, hay là còn có một người khác nữa?”

Cao Phong dừng lại một chút, anh lại hỏi một câu.

“Cái này dì cũng không rõ, dù sao thì dì nghe lão Lâm Quân gọi cháu là Cao Phong, về phần ai đặt thì dì cũng không rõ đâu.”

Trần Anh Thảo suy nghĩ một chút, rồi sau đó lắc lắc đầu mà nói.

“Vâng, cháu hiểu rồi.”

Cao Phong gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều về vấn đề này nữa.

“Tôi cũng không biết sao lại thế này, sau này lão Lâm Quân nói không tới nữa là không tới nữa luôn.”

“Trước khi đi cũng không nói một tiếng nào, làm cho dì hết sức lo lắng.”

“Người kia nhà dì còn nói, nói không chừng cháu là đã… Chết đói rồi…”

Trần Anh Thảo than nhẹ một tiếng, giọng điệu của bà có hơi mất mác.

Năm đó bởi vì tình huống khẩn cấp mà Lâm Vạn Quân cùng với ông cụ Cao chạy suốt đêm về khu vực ven biển Hải phận của nhà họ Cao.

Ở chỗ Trần Anh Thảo này, ngay cả thời gian lên tiếng chào hỏi cũng không có.

Từ sau khi Cao Phong đi rồi, quả thật Trần Anh Thảo đã lo lắng rất lâu.

Bà thật sự là không ngờ, hai mươi năm qua rồi, Cao Phong đã trưởng thành rồi, vậy mà lại quay về thăm bà.

“Năm đó ở bên nhà cháu, xảy ra một vài tình huống khẩn cấp.”

“Sau đó ông nội của cháu, đã mang theo cháu trở về, sau đó lại vẫn luôn sinh sống ở nơi đó.”

Cao Phong hơi chút giải thích một chút, sau đó anh nói: “Dì Thảo, vốn ông Lâm cũng đến đây rồi, nhưng chuyện bên phía cháu bên kia có hơi phức tạp, cho nên mới luôn không tới thăm dì.”

“Không sao cả, không sao cả, dì biết lão Lâm Quân kia, thân phận hẳn là không bình thường, cho nên mọi người đều bận cả.”

“Hai mươi năm trước, chúng ta đều ăn rau cải bẹ, vậy mà ông ấy lại có thể lấy ra cái gì mà đồ đóng hộp, rồi khiến cho bọn dì mới lại luôn.”

Trần Anh Thảo cũng không để ý, sau đó bà cười mà nói: “Cháu có thể tới đây thì dì cũng đã rất vui vẻ rồi.”

Cao Phong cũng nhẹ nhàng cười, đang chuẩn bị tiếp tục ăn cơm.

“Ầm!”

Vào đúng lúc này, đột nhiên truyền đến một tiếng vang chấn động.

“Xoạt!”

Trần Anh Thảo đã bị kinh hách, đột nhiên đứng bật dậy từ trên ghế, sắc mặt bà ấy lại có chút trắng bệch.

Cao Phong hơi nhíu mày, anh buông đũa ra, chậm rãi quay đầu lại nhìn ra phía bên ngoài.

Chỉ thấy cửa sân lúc này đã bị người ta đá văng ra.

Hai tấm cửa gỗ ngược chiều nhau, có một tấm bị đạp đến mức có hơi lung lay sắp đổ, thoạt nhìn sắp lập tức rơi ra.

Ở ngoài cửa có mấy chục người thanh niên trung niên, thoạt nhìn tựa như một đám đông nghìn nghịt.

Mà tên trung niên gọi là ông Sáu kia thì đứng bên cạnh người đứng phía trước nhất, mặt ông ta mang theo nụ cười lạnh mà nhìn vào trong sân.

Trên trán người đứng trước nhất kia có một vết sẹo, thoạt nhìn vẻ mặt cực kỳ hung hăng.

Đám người ở phía sau đều bày ra bộ dạng lấy ông ta làm đầu.

“Cao Phong… Ông ta… Ông ta là đại ca của khu nông thôn bên này, nghe nói ông ta cũng có quan hệ với trên thị trấn nữa.”

“Ở khu nông thôn của chúng ta ở nơi này đều phải nghe theo ông ta hết.”

Trần Anh Thảo theo bản năng mà lùi lại phía sau hai bước, bà ấy nhẹ giọng giải thích với Cao Phong.

Cao Phong nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Đây là đánh trẻ nhỏ thì người lớn lại tới sao?

Đại ca của khu nông thôn ư?

Vậy thì cũng coi như là thần thổ địa của nơi này nhỉ?

“Ồ! Đang ăn hả?”