Rể Quý Rể Hiền

Chương 4405




Chương 4405

Cao Phong hừ lạnh với vẻ khinh thường, anh thật sự không đặt loại nhân vật như ông Sáu này vào trong mắt.

Ngay cả Quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu mà ông ta cũng không bằng thì lại càng không cùng đẳng cấp với Cao Phong.

Nếu không phải bởi vì Trần Anh Thảo, nếu không phải Cao Phong muốn tìm kiếm sư thầy Thanh Tâm thì cả đời anh cũng sẽ không có bất kỳ sự giao lưu gì với loại người thế này đâu.

“Cao Phong! Cháu nói như vậy là không đúng!”

Nghe thấy Cao Phong nói như vậy, sắc mặt Trần Anh Thảo lại trở nên nghiêm túc, bà ấy trách cứ một câu.

“Ách…”

Cái tên Cao Phong làm cho vô số người nghe tiếng thì đã sợ vỡ mật mà lúc này lại bị Trần Anh Thảo trách cứ, nhưng lại không dám có một chút bất mãn nào.

Dù sao anh thật sự coi Trần Anh Thảo như người thân bề trên của mình. Vì thế đối mặt với sự trách cứ của Trần Anh Thảo, Cao Phong thành thật mà rụt rụt cổ lại.

“Sao cháu lại có thể nghĩ như vậy được chứ?

“Ông ta giết người thì cháu cũng muốn đi giết người hay sao?”

“Sư thầy Thanh Tâm đã từng nói, trên đời này vĩnh viễn không thiếu kẻ rác rưởi.”

“Dù thế nào đi nữa chúng ta cũng không cần đi so sánh với người xấu xem xem ai xấu hơn, như vậy chỉ có thể gia tăng nghiệp chướng cho mình mà thôi!”

Vẻ mặt Trần Anh Thảo nghiêm túc, lúc bà ấy nói ra những lời nói này, vẻ mặt bà ấy lại cực kỳ nghiêm túc.

Mà Cao Phong nghe thấy câu nói đó thì anh cũng không nhịn được cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Không cần phải đi so sánh với người xấu xem xem ai xấu hơn!

Lời này vừa ngắn gọn mà lại sâu sắc đến cỡ nào chứ!

“Đúng! Dì Thảo, dì nói đúng!”

“Vĩnh viễn không cần phải đi so sánh với người xấu, không cần thiết phải lãng phí thời gian.”

“Trực tiếp bắn một phát súng là được, như vậy vừa nhanh lẹ vừa dứt khoát.”

Cao Phong rất nghiêm túc gật gật đầu, sau đó anh còn có chút đăm chiêu nói.

“Chát!”

Trần Anh Thảo giơ tay ra vỗ Cao Phong một cái, bà ấy không còn lời nào để nói: “Cháu nói cái gì thế hả?”

“Nếu mà cháu nói như vậy, dì sẽ không đưa cháu đi gặp sư thầy Thanh Tâm nữa đâu.”

“Sư thầy Thanh Tâm, cũng không thích người khác giết chóc, nếu như cháu thật sự giết người, sư thầy Thanh Tâm sẽ không để ý tới cháu đâu.”

“Cao Phong, dì nói thật với cháu, cháu không cần phải cảm thấy có một số việc cứ lặng lẽ làm thì ông trời cũng sẽ không biết.”

“Sư thầy Thanh Tâm… Ông ấy chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được trên tay cháu có lây dính máu tươi hay không, dù thế nào đi nữa cháu cũng phải tin tưởng dì.”

Vẻ mặt Trần Anh Thảo rất nghiêm túc, giọng điệu của bà ấy lại mang theo vẻ khẩn thiết.

Cao Phong sờ sờ chóp mũi, đương nhiên là anh tin rồi.

Lúc trước lần đầu tiên anh gặp sư thầy Thanh Tâm, Cao Phong cũng đã tin rồi.

“Cho nên cháu phải nghe lời dì, cứ nhịn thêm mấy ngày nữa đi.”

“Cùng lắm thì là chịu thêm chút ủy khuất nữa thôi, không có gì đâu.”

Trần Anh Thảo thấy Cao Phong gật đầu, giọng điệu của bà mới hơi dịu đi một chút.

“Được, lần sau bọn họ tới đây, cháu sẽ không để ý tới bọn họ nữa.”

“Nhưng mà cháu chắc chắn sẽ không đi đâu, để một mình dì ở lại đây cháu không yên tâm.”

“Hay là hai người chúng ta đi với nhau đi, hoặc là hai người chúng ta đều ở lại đây.”

Thái độ của Cao Phong vẫn kiên định như trước, nói cái gì cũng không nguyện ý rời đi.

“Được rồi, vậy cháu đồng ý với dì, nếu bọn họ có tới đây, thì cháu cứ cố gắng nhịn xuống.”

“Chờ sau khi gặp sư thầy Thanh Tâm xong, dì sẽ không quản cháu nữa, được không?”

Trần Anh Thảo nhìn Cao Phong, giọng điệu của bà mang theo vẻ khẩn cầu.

“… Được!”

Nhìn thấy ánh mắt của Trần Anh Thảo, Cao Phong đúng là vẫn không nhẫn tâm từ chối.

Trần Anh Thảo trầm mặc một lát, vẫn là nhẹ giọng mà nói: “Thật ra, dì cũng không phải là muốn cháu nuốt ủy khuất xuống.”