Rể Quý Rể Hiền

Chương 4400




Chương 4400

Nhưng mà những người này lại xem chuyện này như trò cười để đem ra trêu đùa Cao Phong và Trần Anh Thảo.

Điều này đã xúc phạm đến sự kiên nhẫn của Cao Phong rồi.

“Các người như vậy là không đúng, sao lại có thể lấy sư thầy Thanh Tâm ra đùa cợt được chứ?”

Trần Anh Thảo cũng có hơi tức giận, bà ấy nhíu mày nói với mọi người.

“Ô kìa! Chúng tôi là đang lấy bà ra trêu cợt, chẳng lẽ bà cho là bà có thể đại biểu cho sư thầy Thanh Tâm hay sao?”

“Thật là buồn cười, chỉ là không có việc gì chọc chọc các người thôi, được rồi không có việc gì thì trở về đi.”

“Đúng vậy, tôi cũng nên về nhà ăn cơm đây, nghe chuyện cười xong cũng nên về nhà ăn cơm thôi, ha ha ha!”

Mười mấy người cười ha ha, sau đó thì chuẩn bị xoay người rời đi.

“Đứng lại!”

Đúng lúc này, Cao Phong chậm rãi lên tiếng, giọng điệu lạnh như băng.

“Ồ! Thế nào? Cậu muốn làm gì?”

Người trung niên tên là ông Sáu kia có hơi kinh ngạc mà liếc mắt nhìn Cao Phong một cái.

Cái tên thanh niên này không phải là một tên ngốc đó chứ?

Bên mình trừ phụ nữ ra còn có mười người đàn ông trai tráng nữa đó.

Cao Phong cứng rắn như vậy, chẳng lẽ anh muốn bị đánh sao?

“Tôi đã cho các người đi rồi sao?”

Cao Phong chậm rãi cất bước tiến lên phía trước.

Ánh mắt gắt gao nhìn thẳng vào mười mấy người này.

Giờ khắc này, đột nhiên mười mấy người này phát hiện ánh mắt của Cao Phong thế mà lại đáng sợ như vậy.

Trong đôi mắt kia của anh giống như ẩn chứa ý muốn giết chóc ngập trời, tựa như là tùy tiện trừng mắt một cái là có thể dọa cho người ta sợ vỡ mật vậy.

Nhưng mà mọi người ngạc nhiên và hoảng sợ cũng chỉ trong nháy mắt kia thôi.

Cao Phong chỉ có một mình, còn có thể tạo ra sóng gió gì được chứ?

Dù cho trước kia cậu ta là thành viên của Quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu, nhưng hiện giờ Quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu đã bị đánh tan rồi, bọn họ còn sợ gì nữa chứ?

“Người trẻ tuổi như cậu đừng có quá liều lĩnh, cũng không nhìn xem đây là nơi nào!”

“Chọc giận chúng tôi thì cậu cũng không có quả ngọt gì để ăn đâu.”

Ông Sáu trừng lớn mắt, bướng bỉnh nhìn Cao Phong rồi quát lên.

Cao Phong cũng chẳng nói một câu nào, anh vừa chậm rãi tiến tới lại vừa nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay áo của mình.

“Cao Phong à! Cháu đừng cãi nhau với bọn họ, bọn họ thật sự là dám đánh người thật đó.”

“Bên này không có pháp luật gì cả, cho dù bọn họ có đánh cháu, bọn họ cũng không cần phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào hết đâu!”

Trần Anh Thảo đưa tay ra kéo Cao Phong lại, bà ấy nhỏ giọng nói nhỏ bên tai Cao Phong.

“Không cần phải chịu trách nhiệm sao? Vậy thì càng tốt.”

Khóe miệng anh hiện ra một nụ cười đầy ý nghĩa sâu xa, anh tiếp tục miết miết cổ tay áo.

“Dì Thảo! Cháu mặc kệ cuộc sống trước kia của dì là cái dạng gì.”

“Sau khi cháu tới, dì không cần phải nhẫn nhịn nữa đâu.”

“Bây giờ cứ thu chút ích lợi tức trước đi đã.”

Sau khi Cao Phong nói xong thì anh nhẹ nhàng buông bàn tay của Trần Anh Thảo ra, lập tức đi về phía ông Sáu.

Vừa rồi chính người đàn ông này kêu gào to tiếng nhất cho nên đương nhiên Cao Phong muốn lấy ông ta làm người đầu tiên rửa đao.

“Ô kìa thằng nhóc con! Tao thấy mày là muốn lật trời rồi!”

“Tao nói cho mày biết, ở đây mà tao có giết mày thì cũng không sao đâu!”

Trên mặt ông Sáu tràn đầy vẻ khinh thường, nhìn thấy Cao Phong đi về phía mình mà ông ta cũng không tránh né chút nào.

“Chát!”

Lời nói của ông Sáu vừa dứt, trong nháy mắt Cao Phong bước lên phía trước hai bước, cánh tay anh đột nhiên xoay tròn trên không trung, sau đó hung hăng mà tát một bạt tai xuống.