Rể Quý Rể Hiền

Chương 4362




Chương 4362

“Cao Phong, đừng hấp tấp.”

“Ở nước ngoài không như trong nước. Nếu có chuyện gì xảy ra với anh, Việt Nam sẽ không thể đến được đó kịp.”

Trợ lý Trương dừng lại, sau đó thuyết phục Cao Phong nói.

Nhưng lời của trợ lý Trương làm cho trong mắt Cao Phong thoáng qua một tia ớn lạnh.

Sao lại vậy?

Anh nói đã tìm ra manh mối, trợ lý Trương lại thuyết phục chính mình đừng nên hấp tấp?

“Trợ lý Trương, không cần phải như thế đâu.”

“Tôi muốn giết những kẻ bắt đi Tuyết Mai, chuyện này cũng sẽ không ảnh hưởng đến Việt Nam.”

Trong mắt Cao Phong hiện ra ý lạnh.

“Đương nhiên anh có thể giết!”

“Nhưng nếu điều gì khác xảy ra, những cường quốc ở nước ngoài đó sẽ không thờ ơ.”

“Ngay cả khi anh có vô số quân đội trong tay, những cường quốc nước ngoài và sức mạnh quân sự của họ chắc chắn có thể dễ dàng hạ gục anh.”

“Vì vậy, ý tôi là anh phải suy nghĩ kỹ về mọi thứ, đừng nóng vội mà làm những việc không thể cứu vãn.”

“Đến lúc đó, ngay cả Việt Nam cũng không giúp được anh.”

Lời này của trợ lý Trương cũng vô cùng chân thành.

Tuy nhiên, đổi lại là sự giễu cợt của Cao Phong.

“Việt Nam đã giúp tôi từ khi nào? Giúp tôi cái gì?”

Lời nói của Cao Phong khiến cho trợ lý Trương lập tức nghẹn lời.

Trong trận chiến Nam Cương, Cao Phong dẫn theo hai người Long Tuấn Hạo và ba người họ tiến về phía trước, luân phiên chinh chiến.

Không có sự hỗ trợ nào, dù chỉ một viên đạn.

Cao Phong đầu tiên đánh Tam Giác Vàng, sau đó quay trở lại Cảnh Đông, cuối cùng tấn công hai mặt, quét ngang Nam Cương.

Trong chuyến đi đến Tây Vực, Cao Phong triệu tập ba trăm nghìn binh sĩ Phong Hạo.

Mặc dù các binh sĩ biên giới của Việt Nam cũng đã đến hàng chục nghìn người, nhưng những người đó chỉ đại diện cho chính họ.

Có thể nói, Việt Nam không hề cung cấp cho Cao Phong sự hỗ trợ hay giúp đỡ nào từ đầu đến cuối, dù chỉ là một viên đạn.

Mọi chuyện cần thiết, đều là Cao Phong chống cự, đều là Cao Phong làm được.

Nhưng được lợi lớn nhất lại là tiền đồ phát triển của Việt Nam.

Mà thứ Việt Nam có thể cung cấp cho Cao Phong, cùng lắm chỉ là cái gọi là cấp bậc.

Nhưng cấp bậc này chẳng có tác dụng gì khi Cao Phong muốn điều binh.

Chỉ là có tiếng chứ không có miếng.

Tuy nhiên, Cao Phong vẫn không có nửa câu oán hận.

Cho nên lúc này mới hỏi trợ lý Trương, Việt Nam đã giúp mình cái gì?

Một câu khiến cho trợ lý Trương á khẩu không trả lời được.

Trong lòng lại càng nảy sinh tâm tình hổ thẹn.

Bọn họ, đích thực hổ thẹn với Cao Phong.

“Cao Phong, tôi…”

“Tôi đảm bảo với anh, Việt Nam sẽ không bao giờ để anh thất vọng.”

“Chỉ là có đôi khi không tiện cho Việt Nam can thiệp, nhưng thời điểm mấu chốt, Việt Nam nhất định sẽ không để cho anh thất vọng.”

“Bởi vì anh là sĩ quan ba sao của Việt Nam, vì hành vi lấy công chuộc tội lúc trước, chúng tôi đã hiểu lầm anh, nhà họ Đặng nên bị giết chết!”

“Đó cũng là bởi vì anh đã chinh phục ba biên giới lớn và mang lại sự phát triển cực kỳ an ổn cho Việt Nam.”

“Chỉ hai giờ trước, đã có một bản báo cáo trận chiến từ phía Bắc. Những tên xâm lược ở phía Bắc đã rút lui hai mươi dặm, bọn chúng không dám xâm nhập vào nửa bước nữa.”

“Đây là tất cả công lao của anh!”

“Anh, chính là anh hùng của Việt Nam!”

Trợ lý Trương nhanh chóng nói ra những lời này.

Tình hình chiến đấu ở bốn biên giới luôn khiến Việt Nam lo lắng.