Rể Quý Rể Hiền

Chương 429: Thẻ Kim cương đen tối cao




Thậm chí đây cũng không phải là một thẻ ngân hàng.

“Các người không biết loại thẻ ngân hàng này sao?” - Cao Phong cầm thẻ ngân hàng giơ lên trước mặt quản lý, nghịch ngợm hỏi.

"Tôi phụ trách quản lí mặt này, tôi cho cậu biết, đây chắc chắn không phải là thẻ ngân hàng.”

"Nhìn qua rất lạ mắt, cũng có thể chỉ là thẻ hội viên ở đâu đó thôi." - Người quản lý tài khoản thậm chí còn không nhìn vào nó.

Cao Phong sờ sờ chóp mũi, nhàn nhạt nói: “Ông không biết, nghĩa là ông còn chưa đủ trình độ, vậy bây giờ, có thể giúp tôi gọi giám đốc đến không?!"

"Tôi đã nói rồi, giám đốc của chúng tôi bận rộn rất nhiều việc, không có thời gian cùng cậu làm loạn đâu." - Người quản lý khẽ cau mày.

"Tiểu Lý! Mau bắt cậu ta lại cho tôi!”

"Các người có trách nhiệm bắt cậu ta lại cho tôi, tôi sẽ cho cậu ta biết. Hôm nay bà đây phải cho cậu ta quỳ trên đất mà năn nỉ đàng hoàng!” - Người phụ nữ áo đỏ vô cùng kiêu ngạo, mở miệng giọng ra lệnh, nói.

“Được rồi, thưa cô Chu." - Với một cái vẫy tay trong lòng bàn tay của người quản lý, hai nhân viên an ninh ngay lập tức bước lên.

Chỉ cần khống chế Cao Phong giao cho cô Chu, cô Chu tự nhiên sẽ có vô số cách đối phó Cao Phong.

"Tiểu Lý, lần trước cô có lấy được hợp đồng cho vay với Giám đốc Triệu không?"

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên điềm đạm từ phía sau bước ra, hỏi người quản lý.

“Đã lấy được, nó ở trong tủ số hai." - Quản lí xoay người lại và đáp.

Khi anh quay lại như thế, tình cờ để lộ ra chiếc thẻ ngân hàng màu đen của Cao Phong đang nằm trên bàn phía sau.

Người trung niên gật đầu, thản nhiên liếc nhìn quanh rồi xoay người rời đi.

Nhưng, vừa mới quay đầu lại, bước chân của người trung niên đột nhiên dừng lại, vừa rồi trong đầu chợt lóe lên một cái gì đó.

"Hả!"

Người trung niên đột nhiên xoay người, nhìn chằm chằm vào Cao Phong, rồi nhìn thẻ ngân hàng đang nằm trên bàn chỗ gần anh.

"Rầm!" - Một giây tiếp theo, người trung niên hít một hơi rồi sải bước chạy về phía bên này.

“Giám đốc, ở đây đã xảy ra một chút hiểu lầm. Có người tranh chấp với khách hàng là cô Chu đây, nên tôi đang đứng ra phân xử." - Người quản lý nhanh chóng giải thích.

Nhưng người đàn ông trung niên dường như không nghe thấy, đẩy người quản lý ra, đi đến chỗ Cao Phong.

"Cái này, cái này..." - Nhìn tấm thẻ trong tay Cao Phong ở cự ly gần, vẻ mặt trung niên của ông càng thêm kích động.

Giám đốc phấn khích xoa xoa hai tay vào nhau, nhỏ giọng hỏi: “Thưa cậu đây, cậu có thể cho tôi xem qua tấm thẻ của cậu một chút không?"

Nghe giám đốc nói xong, cả quản lý, cô Chu cùng những người xung quanh đều có chút mơ hồ.

Tình huống gì đang xảy ra vậy?

Chẳng phải người quản lý đã thề thốt rằng thẻ của Cao Phong chắc chắn không phải là thẻ ngân hàng sao?

Tại sao bây giờ khi nhìn thấy thẻ ngân hàng này, giám đốc sao lại phấn khích như vậy?

“Xem ra ngươi đã nhận ra nó." - Cao Phong đưa thẻ ngân hàng cho ông ta xem, khóe miệng đùa giỡn.

Nhanh chóng nhận lấy thẻ bằng cả hai tay, cẩn thận lật lật trong tay xem qua xem lại.

Trên thực tế, ngay khi nhận được thẻ ngân hàng, ông ta cũng đã biết thẻ đó là đại diện cho điều gì.

Số lượng phát hành thẻ Kim cương đen tối cao này này trên toàn cầu, đều không thể làm nhái, kết cấu của nó, nhìn qua cũng đủ biết vượt cấp thẻ ngân hàng thông thường rồi, trọng lượng cũng rất vừa phải.

Người quản lý có lẽ ít có cơ hội được tiếp xúc với những thứ như thế này, nhưng với giám đốc - với tư cách là người phụ trách ở đây, sao lại có thể không biết chứ?

Giám đốc căn cứ vào hiểu biết của mình, thực hiện một cuộc kiểm tra đồ thật giả.

"Thưa cậu, cậu họ gì?" - Ngay sau đó, ông ta nhìn Cao Phong một cách cung kính.

"Cao." - Cao Phong nhẹ giọng nói.

“Được được, cậu Cao. Trong văn phòng của tôi có loại trà thượng hạng, là loại trà búp Minh Tiền, trà Long Tĩnh! Hay là... mời cậu Cao đến văn phòng của tôi, nếm thử một chút?” – Ông ta cực kỳ niềm nở, mời Cao Phong.

Nói xong lời này, tất cả mọi người trong phòng đều nghẹn họng.

Hiện tại cho thấy, thân phận của Cao Phong này quả thật không thấp nha. Ngay cả khách hàng lớn như cô Chu cũng không được đối xử ưu ái như thế?

Bây giờ vừa nhìn thấy Cao Phong, lại mời hẳn cậu ta lên phòng làm việc? Càng ngạc nhiên hơn nữa là chính là gã quản lý, ông ta biết tính cách của Giám đốc, ông ấy là người yêu trà như sinh mệnh.

Ông ấy chẳng bao giờ nguyện ý mời vị khách hàng nào đến chia sẻ, dù là nửa lá trà ngon.

Bây giờ đối mặt với Cao Phong này, nói chính xác, chính là tấm thẻ màu đen của Cao Phong, lại đối xử cung kính, khách khí lạ thường!

Nghĩ đến đây, mọi người đều quét mắt sang tấm thẻ ngân hàng quyền lực kia.

Có vẻ như nó không hề đơn giản.

"Trà thì không nhất định uống, tôi tới rút tiền. Cần dùng gấp." - Cao Phong thản nhiên nói.

"Không thành vấn đề. Cậu Cao muốn rút bao nhiêu?” – Giám đốc vẫn tỏ thái độ cung kính, trực tiếp đồng ý.

"Ngân hàng của các người đối với xử với tôi không tốt lắm, tôi nghĩ nên lấy hết toàn bộ ra đi." - Cao Phong nhẹ giọng nói.

Ngay khi nói xong lời này, trái tim của Giám đốc Triệu đột nhiên thắt lại.

Một giây tiếp theo ông ta bày ra vẻ mặt cầu xin: “Cậu Cao, ngàn vạn lần cậu đừng kích động, chuyện ngày hôm nay tôi nhất định sẽ làm cậu vừa ý."

Nói chứ không đùa, đây là Thẻ đen Kim cương Tối cao trên toàn cầu!

Triệu Tùng Đào không biết trong đó có bao nhiêu tiền, nhưng tuyệt đối là một con số không thể tưởng tượng nổi.

Nếu như Cao Phong lấy ra toàn bộ, bọn họ sẽ rút cạn sạch ngân sách, có khi cũng không đủ để lấy ra!!!

Tuy nhiên, đây là phiên bản giới hạn Thẻ Đen Kim Cương Tối Cao, là thẻ VIP hàng đầu thế giới, gặp thẻ này, bất kể là ngân hàng nào cũng không có quyền từ chối giao dịch.

Bởi vậy, ông ta cũng cố sức không cho Cao Phong lấy hết tiền ra.

“Nếu đã nói như vậy, trước hết hãy lấy hai mươi tỷ đi." - Cao Phong lộ vẻ thích thú nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Triệu Tùng Đào.

Nếu hắn mà cùng một ruột với tên quản lý, Cao Phong sẽ không ngại rút hết tiền ra ngay.

Về việc ngân hàng của họ có đủ tiền hay không, đó không phải là điều mà Cao Phong phải lo lắng.

"Hai mươi tỷ? Muốn rút hết ra sao? Cậu có biết nếu rút số đó, phải tiến hành hẹn trước sao?" - Người phụ nữ áo đỏ chế nhạo.

Tên quản lý tài khoản cũng gật đầu lia lịa, hai mươi tỷ, nói rút liền, làm sao có thể?

Ngay cả khi thực sự có tiền như thế, cũng phải đặt lịch hẹn trước.

“Cô Chu, cậu Cao có thể lấy tiền liền!” - Không ngờ, giám đốc Triệu vung tay trả lời.

Mọi người lại choáng váng, Cao Phong mở miệng lấy hai mươi tỷ, quả là hơi choáng.

Bây giờ giám đốc Triệu lại nói như thế, yêu cầu này của Cao Phong vẫn có thể xử lý được, chuyện này, đây không phải chuyện mà người thường có thể làm được!

Có vẻ như tấm thẻ ngân hàng đó, không chỉ là đại diện cho người rất rất nhiều tiền!

"Mau xử lý nhanh công việc cho tôi, tôi còn đang đợi dùng gấp nữa." - Cao Phong nhẹ giọng nói, trong khi bên ngoài, Kim Tuyết Mai vẫn đang chờ dùng tiền.

“Cậu Cao nhiều tiền như vậy, cần có chút thời gian chuẩn bị. Bây giờ cậu hãy cho nhân viên nhanh chóng xử lý. Chúng ta vào văn phòng ngồi xuống từ từ đợi, cậu thấy sao?”

Triệu Tùng Đào nhiệt liệt mời Cao Phong một lần nữa, ông ta cũng có ý định làm quen với Cao Phong.

Cao Phong suy nghĩ một chút, hai mươi tỷ tiền mặt, quả thực nên cần chút thời gian chuẩn bị, vì vậy anh gật đầu.

Giám đốc Triệu thấy vậy vui mừng khôn xiết, ông ta vội vàng hơi hơi khom người, đưa tay ra phía sau: “Cậu Cao, mời!"

Cao Phong không khách sáo, lập tức đi về phía sau, đi ngang qua người phụ nữ áo đó kia, ngay cả một cái liếc mắt cũng chẳng thèm nhìn đến.

Cô ta, chỉ là con kiến mà thôi.

"Giám đốc. cậu ta đã đánh cô Chu đây!” - Quản lý tài khoản vội vàng ngăn Giám đốc Triệu lại.

“Đúng vậy, chuyện này không thể giải quyết như vậy được. Cho dù anh ta là người có nhiều tiền, mà tôi cũng không phải là người ăn không ngồi rồi nha.” - Người phụ nữ áo đỏ cũng hừ lạnh một tiếng.