Rể Quý Rể Hiền

Chương 4246




Chương 4246

“Không có thì tốt.”

“Vậy xem ra chuyện này không phải do thế lực nhỏ chúng ta làm.”

“Hoặc là những thế lực trung cấp hoặc là các lão đại như Negan.”

“Nếu đã như vậy thì chúng ta không cần quá lo lắng, dù sao thì cuối cùng cũng không thể oán giận lên người chúng ta được.”

Lúc này người đàn ông trung niên mới yên tâm, hừ lạnh một tiếng và nói.

“Đúng! Thế chúng ta cứ trông chừng trại đóng quân của mình trước, xem thử rốt cuộc đối phương có suy nghĩ như thế nào.”

“Tôi cảm thấy bọn họ chưa chắc có gan đánh qua đây, dẫu sao Tây Vực chúng ta cũng không phải thế lực nhỏ gì.”

“Nếu cậu ta thật sự muốn đánh qua đây thì đã bắt đầu từ lâu rồi, trực tiếp đánh úp không phải tốt hơn sao?”

Mọi người bàn tán một hồi, cũng không bàn bạc ra được cách đối phó nào, nên dứt khoát không nghĩ nhiều vậy nữa.

Tóm lại, cho dù trời có sụp xuống, thì cũng có những thế lực lớn mạnh đó chống đỡ, bọn họ thật sự không cần sợ quá.

Lúc các thế lực của Tây Vực bắt đầu hành động thì Cao Phong bên này cũng không rảnh rỗi được.

Ba trăm nghìn binh sĩ Phong Hạo, toàn bộ đã vào vị trí.

Còn về lý do tại sao không trực tiếp khai chiến, thì đương nhiên Cao Phong có cách nghĩ của riêng mình.

Lý dó lớn nhất vẫn là vì, nếu như không cần thiết thì Cao Phong thật sự không muốn khai chiến.

Một khi khai chiến, một trận chiến hỗn loạn với gần một triệu người, đến lúc đó sợ là ai cũng không ngăn cản nổi.

Nếu như Kim Tuyết Mai ở trong Tây Vực thì rất có thể cũng sẽ bị thương theo.

Cho nên, Cao Phong mới cố ý bảo đội ngũ tản ra, để cho những thế lực bên Tây Vực có thể nhìn rõ.

Nhìn xem thử lực lượng của anh, xem thử thái độ của anh.

Anh cho Tây Vực thời gian nửa tiếng.

Sau nửa tiếng, nếu bọn họ vẫn không có ý đàm phán.

Thế thì trận chiến này Cao Phong nhất định phải đánh.

“Anh Phong!”

Thấy Cao Phong đi ra, Long Tuấn Hạo lập tức tiến tới gọi.

Ba trăm nghìn binh sĩ Phong Hạo cũng trợn to mắt, ánh mắt đều tập trung vào Cao Phong.

Đám người Hoa Hồng, Molly, cùng với Như Lan thấy cảnh như vậy, đều ngây người.

Nghe nói là nghe nói, mắt thấy mới là thật!

Các cô đã nghe nói trước đây, Cao Phong có không ít thuộc hạ.

Mà lúc này, khi tận mắt thấy ba trăm nghìn đại quân áp sát, các cô đều không thể duy trì bình tĩnh.

Cái người đàn ông này thật sự là quá hùng mạnh, quá hùng mạnh!

Mặc dù là phóng tầm mắt ra Tây Vực rộng lớn, doanh trại đóng quân lớn nhất Negan cũng chỉ gần một trăm nghìn người.

Mà một mình Cao Phong lại có hơn ba trăm nghìn người cho mình.

Đây là lực lượng hùng mạnh cỡ nào?

Đám người Hoa Hồng hít khí lạnh, một câu nói cũng không nói được mà rung động trong lòng.

Cao Phong bước lên trước, chậm rãi đảo qua mặt mọi người.

Long Tuấn Hạo dẫn mọi người đến đây, tổng cộng có ba trăm mười nghìn người.

Bên Cao Phong có hai mươi nghìn người, vậy là nhân số tăng lên ba trăm ba mươi ba nghìn người.

Đây chính là toàn bộ lực lượng của Cao Phong.

Tất cả lực lượng ở ba nơi Nam Cương, Cảnh Đông, Tam Giác Vàng.

Nhưng điều làm cho Cao Phong ngoài ý muốn là, chiến sĩ này chỉ mặc một áo sơ mi mỏng phong phanh.

“Bọn họ là?”

Cao Phong khẽ nhíu mày.

“Anh Phong, bọn họ là binh đội chiến sĩ Việt Nam…”

Long Tuấn Hạo còn chưa giải thích hết, một thanh niên đã cất bước đi lên.

“Anh Phong, trước chúng ta là chiến sĩ biên giới.”

“Hiện tại, chúng tôi không ai có thân phận.”