Rể Quý Rể Hiền

Chương 4228




Chương 4228

“Bởi vì, cô ấy cùng tôi trải qua quãng thời gian khó khăn, chưa từng để tôi chịu đói chịu lạnh, khi trời trở lạnh, cô ấy vẫn chỉ mặc kiện áo mỏng manh.”

“Bởi vì, nửa đêm tôi phát sốt, cô ấy không mượn được xe điện nên đã cõng tôi bước từng bước đến trạm xá, giữa đường vấp ngã bao lần, mình đầy thương tích nhưng vẫn không để ta phải trầy xước một chút nào.”

“Vì cô ấy đã tình nguyện làm người phụ nữ đứng sau tôi, che đi vầng hào quang quanh mình để trở thành người nội trợ toàn thời gian, sinh con đẻ cái cho tôi…”

Nói đến đó, Cao Phong cắn chặt răng, đôi mắt anh đỏ ngầu, rưng rưng nước mắt.

Anh cố gắng nhịn lại, nín thở, cảm giác lòng mình như đang bị đè chặt lại.

Hoa Hồng cũng nắm chặt tay lại, mười năm qua cô chưa khóc lần nào nhưng bây giờ cô cũng đang rưng rưng chực khóc.

“Có lẽ cô ấy không phải là người đẹp nhất, cô ấy cũng chẳng có năng lực gì cả. Nhưng ít ra cô ấy vẫn luôn trả giá vì tôi, chưa từng nói một câu oán thán nào.”

“Cô nói xem, sao tôi có thể buông tha cô ấy được chứ? Dù tất cả mọi người trên thế giới này buông tha cho cô ấy thì tôi cũng không thể làm vậy, tôi không thể!”

“Nếu như ngay cả tôi cũng từ bỏ một cô gái đã trả giá hết thảy vì mình như vậy, thế thì Cao Phong tôi có còn là người nữa không? Nếu không có cô ấy thì tôi cần tài sản tiền tỉ, rồi vị trí đỉnh cao trên thiên hạ này để làm gì cơ chứ?”

“Không có cô ấy, tôi giành được cả giang sơn này để làm gì?”

“Vậy nên, dù có chết thì tôi cũng phải tìm ra cô ấy bằng được.”

Cao Phong nói câu đó, nước mắt trong hốc mắt Hoa Hồng lại càng nhiều hơn, những giọt nước mắt đã bắt đầu lăn dài xuống.

Cô cảm động, cô xấu hổ, cô hâm mộ, cô đau lòng…

“Tôi không sợ cái chết. Tôi sợ là nếu như từ bỏ một người phụ nữ như vậy thì sau này tôi sẽ sống trong sự bất an cả đời mất.”

Cao Phong lau khóe mắt, thở hắt một hơi rồi nói.

“Tôi xin lỗi!”

Hoa Hồng cũng thở dài một hơi, nắm chặt tay lại rồi nói với Cao Phong.

Nếu như cô biết chuyện giữa Cao Phong và Kim Tuyết Mai thì cô tuyệt đối sẽ không khuyên can Cao Phong dù chỉ một câu.

Vì tất cả những lời khuyên can ấy đều chẳng có tác dụng gì cả.

Nếu đã thật sự yêu một người thì phải có dũng khí để vì cô ấy mà đánh đổi cả tính mạng mình mà, phải không?

Cách làm của Cao Phong có thể nói là hơi nông nổi.

Nhưng không ai có thể phán xét rằng cách lám của anh là sai.

“Được rồi, không nói đến chuyện này nữa.”

Cao Phong mỉm cười, từ từ dựa người về phía lưng ghế.

“Cảm ơn cô đã nghe câu chuyện cũ của tôi.”

Một lúc sau, Cao Phong châm một điếu thuốc, nhìn lên bóng đèn rồi yên lặng hút.

“Cảm ơn anh vì đã sẵn lòng chia sẻ với tôi những câu chuyện thế này.”

“Tôi đã hiểu ra rất nhiều điều, mà cũng nhìn thấu ra rất nhiều chuyện.”

Hoa Hồng cũng châm một điếu thuốc, yên lặng hút thuốc với Cao Phong.

Cả phòng cứ thế chìm vào im lặng.

Hai người đều có những tâm sự riêng của mình, nhưng lại đang ngồi cùng nhau, làm bạn với nhau.

Từ bây giờ đến bình minh ngày mai là khoảng thời gian yên lặng cuối cùng của hai người rồi.

Đêm khuya càng lúc càng tối.

Biên giới Việt Nam, vùng đất Nam Cương.

Sau khi cúp điện thoại với Cao Phong, Long Tuấn Hạo lập tức phát lệnh ra ngoài.

Cảnh Đông, Mạnh Tuấn Phi dẫn một trăm nghìn chiến sĩ xuất trận.

Biên giới Nam Cương, từng người của Thập Tam Thái Bảo đều dẫn một đội mười nghìn người, trong trạng thái sẵn sàng đón quân địch.

Ở Tam Giác Vàng, Long Tuấn Hạo cũng đích thân dẫn tám mươi nghìn người, cầm theo toàn bộ gia sản của liên minh Phong Hạo, đi về phía Nam Cương để tập hợp với những người khác.

Ba trăm mười nghìn người binh sĩ tụ tập hết lại với nhau.

Tất cả những nơi đóng quân xung quanh đó đều không có một bóng người nào.