Rể Quý Rể Hiền

Chương 4159




Chương 4159

“Vừa nãy tôi đã tát bao nhiêu cái rồi?”

Cao Phong vừa tát, vừa bình tĩnh hỏi.

“Không, không biết…”

Wilson lắc đầu theo bản năng, nhưng trả lời xong thì lại ngẩng đầu lên nhìn Cao Phong, thầm cảm thấy có gì đó không ổn lắm.

Quả nhiên, Cao Phong cười khẩy, nói với gã: “Được lắm, tôi cũng quên mất rồi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu cũng được.”

“Một!”

“Chát!”

“Hai!”

“Chát!”

Cao Phong vừa đếm vừa tát điên cuồng tiếp.

“Chát!”

“Chát!”

“Chát!”

Những cái tát lại trút xuống như mưa, dường như Cao Phong không hề cảm thấy mệt mỏi chút nào vậy.

Morgan ngồi nghe thôi mà cũng có thể cảm nhận được nỗi đau đơn ấy.

Mất mặt!

Chẳng còn chút thể diện nào nữa rồi!

Chỉ một lúc sau, Wilson bị chảy máu mũi, mắt sưng đỏ, đầu và tai chỉ còn tiếng ong ong.

Khuôn mặt gã vốn đã chẳng gầy lắm, bây giờ lại càng to hơn nữa.

Mà sự to này lại đến từ việc mặt bị sưng đỏ lên.

Cuối cùng, Wilson như chết lặng đi. Thậm chí gã còn chẳng thấy đau đớn gì nữa rồi.

Gã có cảm giác như có người đang cầm một chiếc giày, cứ thế mà đập đế giày đó vào mặt mình.

“Chát!”

Cao Phong lại tát thêm cái nữa, rồi bất ngờ quay người lại, cầm chai rượu vang đỏ trên mặt bàn.

“Choang!”

Chai rượu đỏ bị vung lên cao rồi sau đó lập tức lao mạnh xuống.

“Choang!”

“Ào ào!”

Thân chai cứ vậy mà bị nện mạnh vào đỉnh đầu Wilson. Gã bị đập xong, hai mắt trắng rã, máu mũi lại tuôn ra như suối.

Phần đầu bị đập chai rượu của gã cũng bị rách ra, máu tươi chảy xuống.

Bình rượu cũng bị vỡ, nửa chai rượu còn lại cũng chảy dọc theo đầu Wilson xuống dưới.

Rượu vang màu đỏ tươi như máu vậy, cứ thế mà nhuốm đỏ cả mặt Wilson và cả quần áo của gã nữa.

Cả người Wilson hơi lắc lư, như sắp ngã vật xuống đất đến nơi rồi.

Nhưng Cao Phong vẫn đang túm lấy cà vạt của gã, gã có muốn ngã thì cũng chẳng thể.

“Ông nói xem, tôi có dám giết ông không?”

Cao Phong cầm cổ chai rượu, từ từ dí vào cổ Wilson.

Miếng thủy tinh vỡ rất sắc, chỉ cần khẽ cứa về phía trước là có thể cắt đứt động mạch chủ của Wilson rồi.

“Cậu Phong, vậy chắc cũng đủ rồi đấy.”

Morgan vốn đang yên lặng từ đầu đến giờ, cuối cùng cũng lên tiếng ngăn Cao Phong lại.

Cao Phong quay lưng về phía Morgan, cười khẩy một cái.

Vốn dĩ anh cũng đang đợi Morgan lên tiếng gọi mình để nói chuyện.

Bởi làm như vậy thì quyền chủ động sẽ hoàn toàn nằm trong tay anh.

“Sao nào, ông Morgan có chuyện muốn bàn bạc với tôi à?”

Cao Phong cũng không quay đầu lại, miệng chai vẫn kề sát vào cổ Wilson.

“Người Việt Nam các cậu có câu không có việc gì thì không lên chùa mà nhỉ? Đêm hôm khuya khoắt, cậu Phong chạy đến đây tìm hiểu thế này chắc cũng có nguyên nhân gì đó chứ?”

“Vậy nên tôi nghĩ cậu Phong chắc có chuyện gì đó muốn bàn bạc với tôi nhỉ?”

Morgan mỉm cười, chầm chậm đặt ly rượu xuống, nhìn về phía Cao Phong.