Rể Quý Rể Hiền

Chương 3969




Chương 3969

“Vạn vật trên thế gian có nhân tất có quả, thiện ác đến cuối cùng đều sẽ có báo, thí chủ Cao, cậu cũng vậy.” Hòa thượng tiếp đón mang vẻ mặt bất cần, lạnh lùng đáp.

“Ha ha, ha ha… Thiện ác đến cuối cùng sẽ có báo sao? Nhưng tôi không thể đợi được! Nợ máu thì phải dùng máu tươi để trả lại, trời không báo thì tôi sẽ báo! Phật gia các người quá cổ hủ, quá mức ngoan cố và cổ hủ, không biết biến báo!” Cao Phong cắn răng gắng gượng, vẫn không chịu khuất phục như cũ.

“Cho nên thí chủ Phong, con đường của chúng ta không giống nhau.” Hòa thượng tiếp đón không nói nữa, lại càng không có ý luận đạo với anh, mà xoay người rời đi.

Cao Phong trừng to mắt, nhìn hòa thượng tiếp đón rời đi, cơn nghẹn trong lòng càng lúc càng tăng lên.

“Thí chủ Phong.” Ngay đúng lúc này, sư thầy Thanh Viễn chậm rãi bước từ trong phòng ra.

“Sư thầy Thanh Viễn.” Hai tay của Cao Phong chập lại, cung kính đáp một tiếng.

“Thật ra trong lòng của thí chủ Phong đã có đáp án rồi, hà tất còn cố chấp muốn người khác giải đáp nghi vấn cho mình. Nhân quả tuần hoàn, có quả thì chắc chắn sẽ có nhân. Tại sao thí chủ Phong không nghĩ thử xem nguyên nhân thật sự nằm ở đâu?” Một câu nói này của sư thầy Thanh Viễn, khiến trong lòng Cao Phong lập tức hiểu ra không ít.

Có những đạo lý, thực ra rất dễ hiểu. Nhưng Cao Phong lại trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, hoàn toàn không có thời gian để nghĩ ngợi quá nhiều. Mà lúc này, sư thầy Thanh Viễn thân là người đứng xem, lại nói một câu đúng vào trung tâm vấn đề.

Xét cho cùng, thì nguyên nhẫn vẫn nằm trên người Cao Phong. Lời nói của sư thầy Thanh Viễn biểu đạt ý nghĩa vô cùng đơn giản.

Nếu Cao Phong cậu không chọc giận người khác, thì tại sao người ta lại nhằm vào cậu? Cho nên, cậu đã làm thì thì cậu là người rõ nhất, cũng là người có thể tìm ra được đáp án nhanh nhất.

Lời này quả thực không có gì khác biệt với những gì mà người đã gọi điện thoại cho Cao Phong đã nói.

“Nhưng tôi thực sự có quá nhiều kẻ thù, tôi muốn nhờ sư thầy Thanh Viễn chỉ hướng cho tôi. Cho dù là phương hướng đại khái cũng được.” Cao Phong ngừng mất giây, rồi vẫn cắn răng hỏi.

Sư thầy Thanh Viễn không nói gì, mà nhìn Cao Phong một cách bình tĩnh.

Một lúc lâu sau, ông ta mới chậm rãi gật đầu.

“Cũng được thôi! Lại nói tiếp, vợ của cậu cũng vì muốn tới chùa Vô Danh cho nên mới xảy ra chuyện như vậy. Chùa Vô Danh tôi, vô hình chung cũng đã sinh một chút nhân quả.”

Sư thầy Thanh Viễn nói đến đây, hơi dừng lại rồi giơ tay nói: “Mọi việc không thể chạy thoát khỏi nhân quả tuần hoàn. Nguyên nhân của việc này nằm ở núi Bồng Thiên.” Vừa dứt lời, sư thầy Thanh Viễn xoay người trở về phòng.

Cao Phong ở nguyên tại chỗ suy nghĩ vài giây, sau đó bái tạ, rồi định đứng dậy rời đi.

“Thí chủ Phong, sau này, cậu đừng tới đây nữa.” Hòa thượng tiếp đón bước lên, gọi Cao Phong lại và bảo.

“Tôi tới hay không còn phụ thuộc vào mình.” Cao Phong dừng một lát, hừ lạnh một tiếng rồi đáp.

“Ôi…”

Hòa thượng tiếp đón không nói thêm nữa, mà chỉ nhẹ nhàng đóng cửa lớn lại.

Cao Phong quay đầu đi xuống núi, rồi lái xe tới thẳng núi Bồng Thiên.

Sư thầy Thanh Viễn đã nói, nguyên nhân gây ra chuyện này nằm ở núi Bồng Thiên. Điều đó chứng minh chuyện này có liên quan đến núi Bồng Thiên. Cho nên, anh muốn trở về núi Bồng Thiên để tìm tất cả những thứ có thể tìm được. Anh chỉ có bảy ngày mà thôi. Mà hôm nay chính là ngày đầu tiên. Anh thật sự không thể lãng phí thêm quá nhiều thời gian được.

Cao Phong trở về từ phía tây ngoại ô, rồi lại một mình lên núi, kiểm tra toàn bộ bên trong biệt thự. Anh không biết mình đang tìm gì nữa, thậm chí không biết phương hướng nằm ở đâu. Nhưng hình như chỉ cần bận lu bù như vậy, thì anh mới có thể khiến cơn khó chịu trong lòng giảm đi một chút.

Sáu giờ chiều, sau khi trải qua nhiều lần kiểm tra và xác nhận tin tức, đám người Kim Tuyết Mai quả thực đã bị thế lực nước ngoài dẫn đi. Nhưng đối phương rõ ràng đã chuẩn bị rất chu toàn, cho nên để lại cực ít dấu vết.

Hơn nữa đối phương cũng không nhập cảnh với hình thức bình thường, mà là chọn dùng cách nhập cảnh trái phép hoặc vượt núi. Trước mắt, Kim Tuyết Mai rất có khả năng đã bị đưa ra nước ngoài, và không còn ở trong cảnh nội Việt Nam nữa.

Sau khi nhận được tin tức này, mọi người đều sợ hãi trong lòng. Bọn họ thậm chí hoàn toàn không dám nói tin này cho Cao Phong biết. Bởi vì bọn họ sợ anh sẽ phát điên. Cho nên, trước khi tin tức có tiến triển thì bọn họ chỉ có thể tạm thời che giấu anh.

Lúc này, trong nước Việt Nam, ngoài mặt thì bình yên, nhưng trên thực tế lại đang nổi lên một cơn bão cực kỳ khủng khiếp. Vô số người đều đang sử dụng hết toàn bộ sức lực để áp chế cơn bão này, không để nó bùng phát. Bởi vì một khi nó bùng phát, thì sợ là không ai có thể hứng chịu được hậu quả của nó. Nhưng, ai cũng hiểu rõ, cơn bão này không phải là thứ mà bọn họ có thể áp chế được.

Vẫn là câu nói này, hiện giờ Cao Phong đã sớm xưa không bằng nay rồi.

Cho dù anh không có thân phận trung tướng ba sao này, thì cũng không có người nào dám coi thường anh.