Rể Quý Rể Hiền

Chương 3966




Chương 3966

Bác sĩ không dám nói nhiều, mà vẫn trực tiếp đẩy cửa phòng bệnh ra.

Cao Phong cất bước đi vào, tiến thẳng vào giữa giường bệnh của hai người.

Liễu Tông Trạch và mấy vị bác sĩ thì lại đứng đợi ở ngoài phòng, cứ lặng lẽ nhìn Cao Phong như vậy.

Trong phòng bệnh yên tĩnh, chỉ có máy móc là thi thoảng phát ra một tiếng tít.

“Tôi biết trong lòng các anh đang nghĩ gì.” Đột nhiên Cao Phong mở miệng nói, khiến đám người Liễu Tông Trạch đều nín thở.

“Các anh cảm thấy không bảo vệ được cho Tuyết Mai, cho nên thấy áy náy, ngại gặp tôi, có đúng không? Tôi không trách các anh đâu, cho nên các anh đừng tự trách bản thân mình. Nhưng các anh nghe kỹ cho tôi, người mất từ trong tay các anh, nên các anh nhất định phải tìm người về lại cho tôi. Nhớ kỹ, là các anh phải đích thân tìm về, cho nên, phải gắng gượng cho tôi, ông đây còn chuẩn bị dẫn các anh đi báo thù cho các anh em và đưa Tuyết Mai trở về nữa.”

“Chịu đựng, chịu đựng cho ông đây!” Sau khi Cao Phong gào lên xong, anh lau khóe mắt một chút, rồi xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.

“Bọn họ có thể di chuyển được không? Dùng trực thăng đưa họ đến thành phố Đà Nẵng có được không?” Cao Phong chà xát hai má, rồi hỏi bác sĩ.

“Cậu Phong, không được đâu, toàn bộ cơ thể bọn họ có nhiều chỗ gãy xương, nên không thể đi qua đi lại được. Nếu tùy tiện di chuyển, có thể sẽ khiến vết thương nghiêm trọng hơn. Đặc biệt là Khúc Đại Minh, xương sườn gãy đã cắm vào tim, chúng tôi đã xử lý rồi, nhưng…”

Bác sĩ vẫn còn chưa nói xong, nhưng Cao Phong đã hiểu ý ông ta. Lúc này, trong đôi mắt anh ngập tràn nước mắt nóng hổi.

Hai người là anh em của anh, là anh em sinh tử của anh, vẫn luôn trả giá vì anh mà chưa bao giờ từng oán hận nửa lời.

Nghĩ đến việc bọn họ sắp chết, Cao Phong đau khổ đến như thế nào?

Đặc biệt là Khúc Đại Minh, trong nhà anh ta còn có một em gái, mẹ anh ta cũng chỉ có anh ta là con trai!

“Cậu Phong!” Ngay đúng lúc này, ở đầu hành lang truyền tới một tiếng gọi.

Cao Phong quay phắt đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Lâm Vạn Quân với vẻ mặt vội vã. Phía sau ông ta còn mười mấy người cũng đang chạy tới một cách vội vàng.

“Chú Quân.” Nhìn thấy trưởng bối được mình công nhận là Lâm Vạn Quân, Cao Phong lại cắn chặt răng, không nhịn được tâm trạng trong lòng.

“Không sao, không sao, chú đã tới rồi, nhất định sẽ không sao đâu, cậu Phong cứ yên tâm.”

Lâm Vạn Quân lập tức vung tay, phía sau có bảy tám người trực tiếp đi về phía phòng bệnh.

“Bọn họ là?” Bác sĩ thấy thế thì sững sờ, định ngăn cản theo bản năng.

“Tôi là Tống Hồng Nhân, từng là viện trưởng tổng bệnh viện quân ủy thủ đô.” Một ông cụ lập tức lôi giấy tờ tùy thân rồi đưa ra trước mặt bác sĩ.

Bác sĩ lập tức ngây người.

Tống Hồng Nhân, một ngôi sao vô cùng sáng chói trong giới y học Việt Nam. Dao phẫu thuật ở trong tay ông ấy quả thực giống như đao thần vậy. Truyền kỳ của ông ấy trong giới y học, chắc chắn là như sấm đánh bên tai.

“Báo cáo tình hình của người bệnh đi.” Tống Hồng Nhân vừa đeo găng tay vô khuẩn, vừa bước vào bên trong.

“Vị trí sắc nhọn của đoạn xương sườn này đã cắm vào tim, chúng tôi đã tiến hành xử lý trong thời gian ngắn rồi.” Bác sĩ vốn im như thóc, lúc này vội vàng báo cáo chi tiết.

“Đưa thiết bị tới đây, tiến hành kiểm tra lần hai, xem liệu có còn mẩu xương sườn nào sót lại hay không. Thành Trung, chuẩn bị phẫu thuật phanh ngực lần hai. Vũ Vương, chuẩn bị sẵn kẹp cầm máu và chỉ khâu protein hàm lượng cao. Cậu, lấy máu từ ngân hàng máu theo nhóm máu của bệnh nhân, chuẩn bị phẫu thuật.”

Giọng nói của ông Tống bình tĩnh, truyền đạt chỉ thị cho mọi người bằng vài ba câu, mọi người vội vàng bắt đầu làm việc đâu vào đấy.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Cao Phong cuối cùng cũng yên tâm.

Trình độ y học ở hòn đảo phía bắc của nhà họ Cao tuyệt đối được xếp vào hàng cao nhất cảnh nội. Có ông Tống ra tay, Khúc Đại Minh chắc hẳn sẽ không sao.

“Chú Lâm, cảm ơn, cảm ơn.” Cao Phong thở dài một tiếng, những việc này anh đã quên làm mất.

Mà Lâm Vạn Quân thì lại có thể giúp Cao Phong bổ sung những chi tiết mà anh đã quên đi.

“Cậu Phong, tôi đã biết chuyện rồi.” Ông ta khẽ thở dài một hơi, sau đó phất tay nói.

Cao Phong than nhẹ một tiếng, châm một điếu thuốc, trong đầu rối loạn. Việc liên quan đến Kim Tuyết Mai, khiến anh hoàn toàn không thể giữ được bình tĩnh, cũng không thể bình tĩnh để phân tích được.

“Trên đường tới đây, tôi đã nghĩ rất nhiều. Cậu Phong, trên cơ bản, kẻ thủ trên con đường này của cậu đều đã được giải quyết rồi. Cùng với Cao Anh Hạo bị cậu giết chết, những kẻ trong quá khứ đó cũng đều đã tan thành mây khói. Ngoài ra, với địa vị của cậu ở Việt Nam hiện tại, cho dù là thằng ngốc cũng sẽ không đi làm như vậy. Cho nên tôi cảm thấy, có khả năng là thế lực nước ngoài. Lại nói đến thế lực nước ngoài, trong trận chiến Nam Cương gần đây nhất của cậu, chắc chắn đã động chạm đến lợi ích của không ít người. Cho nên, rất có khả năng…”