Rể Quý Rể Hiền

Chương 3933




Chương 3933

Nhìn đường biên giới dưới chân, tâm tư Cao Phong bắt đầu dao động.

Bây giờ đường biên giới này an ổn, đúng là phải do khối tập đoàn Phong Hạo anh bảo vệ.

Làm phòng tuyến đầu tiên của Việt Nam, nhiệm vụ của khối tập đoàn Phong Hạo rất nặng.

“Giáo quan Phong!”

Một người đàn ông trung niên đeo hàm tướng cất bước tiến lên trước, chủ động cúi chào Cao Phong.

Theo lý thuyết, Cao Phong chỉ là giáo quan, nên cúi chào người đàn ông trung niên trước mặt mới đúng.

Nhưng hiện giờ ở trong quân đội Việt Nam, người nào cũng biết Cao Phong là giáo quan, nhưng không phải giáo quan bình thường.

Lúc này phía sau người đàn ông có mấy chục nghìn binh sĩ, đều ánh mắt tha thiết nhìn Cao Phong.

Sau cuộc chiến ở Nam Cương, Cao Phong đã trở thành thần tượng của vô số binh sĩ.

Sùng bái, tình cảm kính ngưỡng, giống như nước sông cuồn cuộn, liên miên không dứt.

Những binh sĩ như bọn họ không theo đuổi ngôi sao thần tượng, chỉ bội phục nhân tài có thể đánh thắng trận, bày mưu nghĩ kế.

Mà ở trong lòng bọn họ, Cao Phong là người độc nhất vô nhị.

Cao Phong quay đầu liếc mắt nhìn đám người Mạnh Tuấn Phi một cái, sau đó cất bước đi vào trong đường biên giới.

Loại cảm giác bước một bước vượt qua hai quốc gia này, thật sự khiến người ta có cảm giác khác biệt.

“Trở về đi, trở về đi.”

Bỗng nhiên Long Tuấn Hạo nổ máy quay đầu, sau đó trực tiếp ấn chân ga.

Mà ba trăm nghìn binh sĩ Phong Hạo, cũng chậm rãi xoay người, tiến về phía doanh trại đóng quân.

Bọn họ còn có nhiều chuyện phải làm.

Trông coi thiên hạ Cao Phong đánh thắng thật tốt, là trung thành lớn nhất đối với Cao Phong.

Cho nên bọn họ đều biết rõ, mình nên làm gì.

“Giáo quan Phong! Giáo quan Phong!”

“Anh Trạch! Các anh vất vả rồi!”

Sau khi Cao Phong và Liễu Tông Trạch đi tới, mấy chục nghìn binh sĩ đều xông tới, trên mặt tràn ngập hưng phấn chào hỏi.

“Không sao, không sao.”

Cao Phong không biết nên nói gì, chỉ có thể xua tay mỉm cười.

Cho dù Cao Phong và Liễu Tông Trạch nói thế nào, sùng bái trong mắt bọn họ đều không giảm chút nào.

Nhìn ánh mắt nóng bỏng của bọn họ, giống như coi Cao Phong thành thần.

“Giáo quan Phong, xe đã chuẩn bị xong rồi.”

“Ông Trần muốn nói chuyện với cậu, cậu xem?”

Người đàn ông trung niên lấy điện thoại ra, trưng cầu ý kiến của Cao Phong, thái độ đều vô cùng cung kính.

“Ừm.”

Cao Phong gật đầu, lúc này cầm lấy điện thoại.

“Alo, Cao Phong?”

Bên kia điện thoại truyền tới giọng nói của ông Trần.

“Là tôi.”

Cao Phong nhẹ nhàng gật đầu đáp.

“Bây giờ cậu tới thủ đô, tôi ở đó đợi cậu.”

Ông Trần không nói nhiều lời vô nghĩa, nói thẳng vào vấn đề.

“Ông Trần, nếu không có chuyện gì, tôi về thành phố Hà Nội trước.”

“Tuyết Mai còn chưa biết hôm nay tôi trở về, tôi muốn cho cô ấy ngạc nhiên vui mừng.”

Cao Phong im lặng một lát, trực tiếp từ chối ông Trần.

Người đàn ông trung niên ở bên cạnh kinh hãi không thôi, phóng tầm mắt cả quân đội rộng lớn, nhân số cao tới triệu người.

Nhưng người dám cãi lại lời ông Trần, chỉ sợ có mình Cao Phong.

“Không được! Cậu chiến thắng trở về, nhất định phải vào thủ đô nhận chức.”

“Đến đây đi, có một việc tôi cần gặp mặt cậu nói.”

Ông Trần không có ý nhượng bộ, lại khuyên một câu.