Rể Quý Rể Hiền

Chương 3914




Chương 3914

“Nói với mọi người nhiều như vậy, tôi chỉ muốn hỏi mọi người một chút.”

“Con rể tôi, có trâu hay không?”

Diệp Thiên Long vươn tay gõ lên mặt bàn, nhìn mọi người hỏi.

“Trâu! Tuyệt đối trâu!”

“Thật tốt, tôi phục rồi!”

“Đợi cậu ấy trở về, để tôi sắp xếp lễ chúc mừng!”

Đám Vu Chính Bình không có một chút do dự, đều nói những lời từ tận đáy lòng.

“Trâu còn không nhanh xin quân hàm tương đương cho con rể tôi?”

“Ông cho rằng tôi đang lãng phí nước miếng, đùa giỡn với các ông sao?”

Bỗng nhiên Diệp Thiên Long thu lại ý cười, vỗ lên mặt bàn, xụ mặt nhìn mọi người nói.

Mọi người nghe thấy thế sửng sốt, tất cả đều rơi vào im lặng.

Lúc này bọn họ mới hiểu được, Diệp Thiên Long nói nhiều như vậy là đang đợi bọn họ mở miệng nêu ý kiến?

Hóa ra những lời này đều là làm nền, chỉ là làm nền xin quân hàm cho Cao Phong!

“Trung tướng Long, chuyện này không thành vấn đề, tôi ủng hộ!”

“Tôi cũng ủng hộ!”

“Tôi chắc chắn ủng hộ!”

Hơn hai mươi người trong phòng không có một ai do dự, tất cả đều gật đầu đồng ý.

Diệp Thiên Long khẽ gật đầu, nhìn về phía Trần Thiên Tung.

Người ngoài ủng hộ thì ủng hộ, nhưng vẫn còn cần ông Trần gật đầu.

Bởi vì cho dù với địa vị của Diệp Thiên Long, chuyện tăng quân hàm, không phải chuyện một lời của ông ta có thể quyết định.

Chỉ có ông Trần mới có thể xin bên trên.

“Đương nhiên là tôi cũng đồng ý!”

Ông Trần căn bản không có bất cứ do dự gì, trực tiếp biểu đạt thái độ của mình.

Lúc này Diệp Thiên Long mới hài lòng, nâng chén trà lên uống một ngụm.

“Nhưng mà Diệp Thiên Long, ông cảm thấy xin quân hàm gì cho Cao Phong thì thích hợp?”

Ông Trần nhìn Diệp Thiên Long, trưng cầu ý kiến của Diệp Thiên Long.

Lúc trước, chuyện này là chuyện nghĩ cũng không dám nghĩ.

Bởi vì cho dù là ông cụ Diệp của nhà họ Diệp, ở trước mặt ông Trần cũng chỉ là vãn bối!

Mà lúc này khác rồi.

Hiện giờ Cao Phong có công lao lớn nhất, tiền đồ tương lai xán lạn, địa vị của Diệp Thiên Long, đương nhiên cũng là nước lên thì thuyền lên!

Mười năm trước xem như con kính cha, mười năm sau xem như cha tôn kính con.

Những lời này không phải là tin đồn vô căn cứ.

Con rể trâu bò, Diệp Thiên Long cũng có thể vẻ vang không ít.

Diệp Thiên Long đặt chén trà xuống, vẫn đứng dậy trả lời, dù sao quy củ không thể phá.

“Tôi cảm thấy tuy Cao Phong có công lao lớn nhất, nhưng dù sao vẫn còn trẻ tuổi.”

“Cho nên nếu cho chức vị cao, cũng không quá thích hợp.”

Diệp Thiên Long nói tới đây dừng một lát, sau đó khụ một tiếng nói: “Hay là ngồi vị trí cấp tướng trước một lát.”

“Đúng vậy, cấp tướng, cấp… Ông nói cái gì?”

Ông Trần vốn gật đầu, sau đó đột nhiên trợn to mắt nhìn về phía Diệp Thiên Long.

Những người khác cũng lộ vẻ mặt sững sờ, nhìn bên này với vẻ khó mà tin.

Diệp Thiên Long ông, bao che khuyết điểm cũng quá rõ ràng rồi!

Để ngồi lên vị trí tướng trước đã sao?

Bộ dạng cố làm ra vẻ này, là xảy ra chuyện gì đây?

Sao không nói nhường vị trí tổng tư lệnh của ông Trần cho Cao Phong luôn?

“Sao thế, con rể tôi không đủ tư cách sao?”

“Quy định của Việt Nam, có thể có hai vị trí quân lệnh ba sao, vị trí này chỉ có thể là của cậu ấy.”

Thái độ của Diệp Thiên Long rất cường thế, lúc này hỏi ngược lại mọi người một câu.