Rể Quý Rể Hiền

Chương 3822




Chương 3822

Vậy chẳng lẽ khối tập đoàn Phong Hạo chuẩn bị học lần trước, dùng tiểu đội thay phiên tấn công?

“Ngài Đức Khánh, trăm nghìn người của khối tập đoàn Phong Hạo, đã tới biên giới của chúng ta.”

Ngay sau đó, lại có một cường đạo Nam Cương chạy tới, báo cáo tình huống cho Đức Khánh.

Đức Khánh hận tới mức nghiến răng nghiến lợi.

Lúc này John bảo dẫn người đi thăm dò tình hình Cảnh Đông.

Mà khối tập đoàn Phong Hạo lại có trăm nghìn người tới gần, có khả năng tấn công bất cứ lúc nào.

Đây không phải là khiến Đức Khánh, đâm lao phải theo lao sao?

“Mặc kệ bọn họ đã.”

“Tôi chọn một số người đi tới bên Cảnh Đông xem xét tình hình.”

“Sau đó những người khác, theo tôi đi tới vùng đất chỗ biên giới.”

Đức Khánh im lặng mấy giây, vẫn hạ quyết định này.

Lời John nói, ông ta chắc chắn không dám vi phạm.

Cho nên bên Cảnh Đông, tất nhiên là phải phái người đi qua.

Nhưng bên này, Đức Khánh cũng sẽ không thả lỏng.

Cho dù hiện giờ, ông ta cũng không biết khối tập đoàn Phong Hạo muốn làm gì.

Cho nên ông ta không thể không đề phòng.

“Ngài Đức Khánh, vậy chúng tôi qua đó đi.”

“Chúng tôi tương đối quen thuộc đối với địa hình bên Nam Minh.”

“Nhỡ đâu xảy ra vấn đề gì, chúng tôi có thể giải quyết và ứng phó trước tiên.”

Ngay sau đó, một thanh niên đi ra, chủ động xin đi giết giặc.

Đức Khánh tập trung nhìn vào, người thanh niên này đúng là một trong những người thanh niên ở Nam Minh may mắn còn sống.

“Có đạo lý, vậy thì các người qua đó đi.”

Đức Khánh nghĩ một lát, vẫn không có ý từ chối.

Dù sao những thành viên may mắn còn sống này là người Nam Minh, đối với địa hình và bố cục ở đó, chắc chắn càng thêm quen thuộc hơn Đức Khánh.

Cho nên bọn họ đi, là thích hợp nhất.

“Dạ, ngài Đức Khánh.”

“Vậy chúng tôi cùng nhau qua đó đi.”

“Nếu bên này có gì ngoài ý muốn, ngài có thể gọi cho chúng tôi bất cứ lúc nào.”

Người thanh niên lập tức gật đầu, sau đó chậm rãi rút lui.

Rất nhanh, đội ngũ gần mười nghìn người rời khỏi trại đóng quân của Nam Cương, đi tới khu vực truyền tới tiếng súng tiếng pháo ở Cảnh Đông.

Mà Đức Khánh thì hạ lệnh, dẫn theo hai mươi nghìn người đi tới biên giới.

Ông ta muốn nhìn xem, rốt cuộc là trong hồ lô của khối tập đoàn Phong Hạo chứa thứ gì.

Nam Cương, khu vực biên giới tây bắc.

Nơi này vốn có hai mươi nghìn người Đức Khánh phái tới đóng quân, mà hiện giờ ông ta lại dẫn tới thêm hai mươi nghìn người, nhân số đã vượt quá bốn mươi nghìn người.

Đức Khánh ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trăm nghìn chiến sĩ của Phong Hạo, lúc này tất cả đều đứng thẳng tắp.

Mà Liễu Tông Trạch đứng đầu đám người như theo thường lệ nhìn về phía Đức Khánh.

“Liễu Tông Trạch, khối tập đoàn Phong Hạo các cậu đúng là nói một đằng làm một nẻo.”

“Còn nói cái gì mà không nhân lúc cháy nhà đi hôi của, còn nói cái gì mà quang minh chính đại!”

“Ngày đó ông đây chân trước dẫn người đi giúp đỡ, phía sau các người đánh tới, giết hai mươi nghìn thuộc hạ của tôi!”

“Các người đúng là đồ lật lọng, đồ không giữ chữ tín!”

“Uổng công lúc trước tôi còn cảm thấy các người đều là một đám anh hùng xem trọng đạo nghĩa.”

Đức Khánh càng nghĩ càng giận, vươn tay chỉ mũi Liễu Tông Trạch mắng.

“Đạo nghĩa sao? Đạo nghĩa là để nói với người.”

“Đáng tiếc, ông không phải người!”

Liễu Tông Trạch cười châm chọc, sau đó nghiêm túc nói.