Rể Quý Rể Hiền

Chương 3820




Chương 3820

“Đương nhiên lời nói của tôi không phải là tuyệt đối.”

“Lúc chúng ta không có lựa chọn nào khác, vậy thì chỉ có thể nhấc súng, tự mình ra sân.”

“Cho nên anh Mạnh bỏ qua cho.”

Cao Phong mỉm cười, lại giải thích một câu.

“Được, được.” Mạnh Tuấn Phi lại gật đầu, bày tỏ mình hiểu ý của Cao Phong.

“Anh Phong, những quân địch này đều chạy về phía đông bắc.”

Ngay sau đó, trong bộ đàm truyền ra giọng nói của Long Tuấn Hạo.

Vừa rồi bọn họ dẫn người đánh bất ngờ, có một số thế lực ở đối diện bị dọa sợ, lúc này bắt đầu chạy trốn.

“Chúng ta có đuổi theo hay không?”

Long Tuấn Hạo không đợi Cao Phong nói chuyện, lại hỏi một câu nữa.

“Đuổi theo! Nhưng tốc độ không cần nhanh như vậy.”

Cao Phong lên tiếng, sau đó lại nói thêm: “Ba phân đội nhỏ ở phía tây bắc, tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, tặng một phần lễ cho bọn họ.”

“Nhận được!”

“Nhận được!”

Trong bộ đàm, lúc này truyền ra tiếng vài người.

Bây giờ Cao Phong bài binh bố trận, suy nghĩ tới chuyện phương diện này.

Anh đều bày ra thiên la địa võng ở bốn phương tám hướng Cảnh Đông.

Những quân địch Cảnh Đông này, cho dù muốn chạy trốn cũng khó trốn ra ngoài.

Đại chiến, vẫn tiến hành khí thế ngất trời như cũ…

Cùng lúc đó, khu vực phía tây bắc ở Nam Cương.

Đám Đức Khánh cũng đã bắt đầu giao chiến với khối tập đoàn Phong Hạo.

Ngay lúc này Đức Khánh phái mười nghìn người, vừa mới tới chỗ Tam Giác Vàng.

Bên Cảnh Đông lập tức truyền ra tiếng súng kịch liệt.

Đức Khánh có lòng tiến đến xem xét, nhưng lúc này đã giao đấu với khối tập đoàn Phong Hạo, nếu phân tâm đi quản chuyện khác, vậy cũng có chút lực bất tòng tâm.

Nhưng Đức Khánh không muốn đi tra xét tình hình ở Cảnh Đông, John sẽ không buông tha.

Rất nhanh, John gọi điện thoại tới.

“Tôi muốn phái người đến Cảnh Đông, xem xét tình hình một chút.”

“Nhìn xem chiến đấu bên đó, rốt cuộc là đến từ phương nào.”

Điện thoại vừa nghe máy, John nói thẳng vào vấn đề.

“Ngài John, chuyện này cần thiết sao?”

“Hiện giờ tất cả trọng tâm của chúng ta, đều nên đặt về bên khối tập đoàn Phong Hạo.”

“Nếu phân tâm đi làm chuyện khác, tôi sợ đến lúc đó hai bên đều không có kết quả tốt!”

Đức Khánh do dự một lát, vẫn nhẹ giọng đáp lại.

“Tôi bảo ông đi! Ông phải đi!”

“Có phải ông cảm thấy, lời nói của tôi không có tác dụng gì đúng không?”

John cười mỉa một tiếng, lúc này cao giọng hỏi.

“Không phải, không phải ngài John.”

Đức Khánh vô cùng sợ hãi, vội vàng giải thích.

Lúc này ông ta không dám tùy tiện đắc tội John.

Dù sao tuy lúc này ông ta khống chế trăm ngàn binh sĩ đại liên minh Nam Cương, nhưng ông ta cũng hiểu rõ, trăm nghìn binh sĩ này tới như thế nào.

Nếu không có John, Nam Cương bọn họ đã sớm bị khối tập đoàn Phong Hạo dẹp yên.

“Vậy ông có ý gì?”

“Tôi muốn làm gì, ông không được hỏi vì sao.”

“Chuyện ông có thể làm là chấp hành, phục tùng! Phục tùng vô điều kiện!”

“You know?”

Giọng điệu của John vô cùng cường thế, khiến Đức Khánh sợ tới mức không ngừng gật đầu.

“Dạ dạ dạ, dạ dạ dạ, ngài John, tôi sẽ sắp xếp người qua đó.”