Rể Quý Rể Hiền

Chương 3776




Chương 3776

Liễu Tông Trạch cười mỉa một tiếng, vươn tay bẻ cổ tay, thản nhiên nói.

“Không phải vậy sao, hiện giờ bọn họ đều bố trí lượng lớn cường đạo Nam Cương ở phía Bắc.”

“Trái lại phương hướng đặc biệt, nhân số rất ít.”

“Dưới tình huống như vậy, chúng ta muốn đánh bất ngờ có chút khó khăn!”

Long Tuấn Hạo sờ đầu mình, than nhẹ một tiếng.

Hai sĩ quan phụ tá cũng gật đầu, đâu chỉ khó, quả thực khó như lên trời!

Dựa theo ước định, cho dù khối tập đoàn Phong Hạo đến Nam Cương, cũng không thể vận dụng trên mười ngàn người.

Dưới tình huống như vậy, mười ngàn người của đám Long Tuấn Hạo căn bản không thể đấu lại được năm mươi ngàn người cường đạo Nam Cương đóng quân ở phương Bắc.

Cho nên kế hoạch sau đó của bọn họ, lúc này tuyên bố thất bại.

Còn chưa thực thi đã thất bại.

“Các người cảm thấy cường đạo Nam Cương như vậy là có ý gì?”

“Chẳng lẽ là vì làm tốt công tác phòng thủ, không cho chúng ta qua đó sao?”

Đôi mắt Liễu Tông Trạch nheo lại, châm một điếu thuốc hỏi.

Long Tuấn Hạo và hai sĩ quan phụ tá liếc nhau một cái, nhưng không nói câu nào.

Ba bọn họ đều mang binh đánh giặc, nhưng bảo bọn họ nghĩ mưu kế gì đó, vậy thì không bằng bảo bọn họ đi chết đi.

Cho nên loại chuyện này, vẫn nên để Liễu Tông Trạch tự mình suy nghĩ.

“Chắc chắn không chỉ đơn giản như vậy.”

“Cường đạo Nam Cương vẫn muốn nuốt Tam Giác Vàng vào.”

“Hơn nữa tôi thấy tên John kia, e rằng cũng có ý nghĩ như vậy.”

“Cho nên mục đích cuối cùng của bọn họ không đơn giản chỉ là vì tự bảo vệ mình, chắc chắn còn có tính toán khác.”

Liễu Tông Trạch vươn tay xoa cằm, lẩm bẩm: “Nhưng mà rốt cuộc bọn họ có tính toán gì đây?”

Nghĩ một lúc lâu, Liễu Tông Trạch vẫn không nghĩ ra được nguyên nhân.

Bởi vì cho dù nhìn từ phương diện nào, khối tập đoàn Phong Hạo đều chiếm ưu thế lớn.

Cường đạo Nam Cương muốn ăn Tam Giác Vàng, đó căn bản là chuyện không có khả năng!

Chỉ cần bên khối tập đoàn Phong Hạo không vi phạm ước định, vậy John cũng không có biện pháp với Tam Giác Vàng, cũng không có lý do phát binh tấn công.

“Không được, tôi vẫn nên gọi điện cho anh Phong.”

“Bàn chuyện với các người, giống như đàn gảy tai trâu.”

Liễu Tông Trạch bĩu môi châm chọc một câu, sau đó chuẩn bị ra ngoài gọi điện thoại.

Hiện giờ bên khối tập đoàn Phong Hạo vẫn đảm bảo nhiễu sóng tín hiệu mức độ lớn nhất.

Duy nhất có thể liên lạc với bên ngoài là trên máy bay riêng ở đài quan sát.

Đây là lúc trước Cao Phong làm, Liễu Tông Trạch không định tự tiện sửa đổi.

Dù sao khối tập đoàn Phong Hạo vốn là một chỉnh thể, có chuyện gì cũng cùng tác chiến.

Cho nên căn bản không cần thiết liên lạc với bên ngoài.

“Cố gắng chống đỡ đi!”

“Chống đỡ trong khoảng thời gian này, chúng ta sẽ nghênh đón ngày mai tốt đẹp.”

Liễu Tông Trạch than một tiếng, chuẩn bị đi lên đài quan sát.

“Rầm! Bùm!”

“Pằng pằng pằng pằng pằng!”

Ngay sau đó, bỗng nhiên ở phía xa truyền tới tiếng súng dồn dập.

Ở trong đêm đen yên tĩnh, bị đám Liễu Tông Trạch nghe thấy rõ ràng.

“Địch tập kích! Địch tập kích!”

Chỉ trong nháy mắt, mỗi góc trong doanh trại đều truyền ra từng tiếng hò hét.

“Kéo còi báo động!”

Long Tuấn Hạo căn bản không có bất cứ do dự gì, trực tiếp tiến lên một bước hạ lệnh.

“Tu! Tu! Tu!”

Đèn cảnh báo màu đỏ lập tức vang lên, cùng với tiếng còi thổi chói tai, chỉ trong nháy mắt vang vọng trong doanh trại.