Rể Quý Rể Hiền

Chương 3766




Chương 3766

Chuyện kết thành đồng minh của cường đạo Nam Cương lúc trước, là John tự mình ra mặt dẫn đường.

Cho nên đối với John, tất nhiên là bọn họ đối đãi như thủ trưởng.

John khẽ nhíu mày, sau đó tiến lên một bước nhìn thoáng qua bên trong vùng trũng.

“Á… Ôi chúa ơi, quá thảm thiết rồi!”

“Nhưng mà các cậu giết được bao nhiêu người của bọn họ rồi?”

“Tôi nghe âm thanh, ít nhất có gần ba chục ngàn người, binh sĩ Phong Hạo khác đâu? Chạy rồi à?”

John nhìn thoáng qua cảnh tượng trong vùng trũng, sau đó nhíu mày hỏi.

Nghe thấy những lời John nói, mọi người đều nghiến răng im lặng.

Đừng nói là ba chục ngàn người!

Con mẹ nó ngay cả ba người đều không có!

Người nào có thể nghĩ tới, vậy mà khối tập đoàn Phong Hạo sẽ vô liêm sỉ như vậy?

Người nào sẽ dự đoán được, khối tập đoàn Phong Hạo nhàn rỗi không có việc gì làm, tới đặt nhiều pháo ở vùng Nam Cương như vậy?

“Ngài John, đám người phía dưới đều là binh sĩ Nam Cương của chúng tôi.”

Minh chủ Tây Minh im lặng một lát, vẫn nghiến răng nói.

John nghe thấy thế thì sửng sốt, im lặng mấy giấy xong, vươn tay ngoáy lỗ tai hỏi: “Ông nói cái gì? Tôi không nghe rõ lắm.”

“Báo cáo ngài John, đám người bị trọng thương và chết ở dưới đó, đều là binh sĩ Nam Cương chúng tôi.”

“Người của khối tập đoàn Phong Hạo, một người cũng không có.”

Minh chủ Tây Minh nghiến răng, vẫn bẩm báo chi tiết.

“Tách!”

Bỗng nhiên John quay đầu, mở đèn pin nhìn kỹ lại.

Quả nhiên đám người nằm ở phía dưới, toàn bộ đều mặc quần áo của cường đạo Nam Cương.

“Oh my god! Oh my god!”

“Fuck! Shit!”

“Người nào có thể nói cho tôi biết, con mẹ nó đây là chuyện gì thế?”

Gương mặt John đỏ bừng vì tức, đột nhiên quay đầu nhìn về phía cường đạo Nam Cương.

Minh chủ Tây Minh cẩn thận tiến lên, báo cáo rõ ràng tình hình một lần.

Sau khi John nghe xong, giống như không kịp phản ứng, thất thần ngay tại chỗ như vậy.

Ngay sau đó, ông ta rơi vào trong im lặng.

Khoảng chừng nửa phút sau, mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

“Pháo?”

“Không có một bóng người?”

“Còn có… Trận địa địa lôi sao?”

Giọng nói của John run rẩy, trợn to mắt hỏi.

Sâu trong đôi mắt màu lam có vô số ngọn lửa phẫn nộ, đang không ngừng điên cuồng thiêu đốt.

“Phải… Ngài John.”

Minh chủ Tây Minh nghiến răng cúi đầu, nhưng vẫn lên tiếng.

“Fuck! Fuck!”

Bỗng nhiên John vỗ đầu mình một cái, sau đó không ngừng đi qua đi lại.

Một chuỗi tiếng mắng chửi của nước ngoài lại nhanh chóng truyền từ miệng ông ta ra.

“Fuck! Việt Nam! Fuck! Khối tập đoàn Phong Hạo!”

John không ngừng phẫn nộ gào to với bầu trời, sau đó nắm lấy khẩu súng tự động, không ngừng bắn phá về phía bầu trời.

Một băng đạn bắn hết xong, động tác của John không dừng lại, một giây sau ông ta thay băng đạn mới.

Ngay sau đó John đột nhiên thay đổi hướng họng súng, ngắm ngay vào trong vùng trũng, không ngừng càn quét điên cuồng.

“Pằng pằng pằng pằng pằng!”

Họng súng màu đen của súng tự động, chỉ trong nháy mắt phun ra ngọn lửa phẫn nộ.

Đạn càng giống như mưa rào gió bão, chỉ trong nháy mắt bao phủ mấy ngàn cường đạo Nam Cương trong vùng trũng.

“Phụt! Phụt!”