Rể Quý Rể Hiền

Chương 3758




Chương 3758

Rất nhanh, mọi người đã tới gần nơi vừa truyền ra tiếng súng.

“Ngài Đức Khánh, hình như nơi đó là một vùng trũng?”

“Tôi nhớ rõ nơi này vô cùng hẻo lánh, là một cái hố trũng mà!”

Một sĩ quan phụ tá lấy ống nhòm ra nhìn một lát, sau đó có chút nghi ngờ nói.

Đức Khánh nghe thấy thế khẽ nhíu mày, nơi đó căn bản không có người của Nam Cương đóng quân.

Khối tập đoàn Phong Hạo ở bên đó, điên cuồng bắn đạn về phía bầu trời là có ý gì?

Chẳng lẽ đạn nhiều không dùng hết, nên cố ý bắn súng về phía bầu trời?

“Ngài Đức Khánh, có phải là bẫy hay không ạ?”

Sĩ quan phụ tá im lặng mấy giây, sau đó nhìn xung quanh một lát theo bản năng.

“Ha ha, cậu nói xem khối tập đoàn Phong Hạo bọn họ, sẽ đến bao vây chúng ta sao?”

“Chuyện cười! Ngài John cũng đang ở nơi này, tôi hù chết bọn họ!”

Đức Khánh cười mỉa một tiếng, bĩu môi xua tay nói.

Đừng nói là hôm nay John ở đây, dẫn theo mười vạn binh sĩ tới đây.

Cho dù John chỉ tới đây có một mình, khối tập đoàn Phong Hạo cũng không dám động vào ông ta một chút.

Cho dù thế nào phía sau John, cũng là ba cường quốc đấy!

Đồng thời giữa bọn họ còn có ước định nữa.

Khối tập đoàn Phong Hạo ăn tim gấu mật hổ, cũng không dám làm như vậy.

“Bớt nói linh tinh đi! Tất cả lên đạn cho tôi.”

“Ở địa bàn Nam Cương của chúng ta, chúng ta sẽ là lão đại! Chính là vương giả!”

“Trời đất bao la, chúng ta lớn nhất, hôm nay bất kể bọn họ ôm âm mưu gì, đều giết sạch bọn họ!”

Đức Khánh hừ lạnh một tiếng, trực tiếp rút khẩu súng ra.

Mọi người ở phía sau đều đã lên đạn, có thể sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

Mấy đội ngũ khác cũng ôm ý nghĩ như vậy.

Cho dù khối tập đoàn Phong Hạo đặt bẫy, bọn họ cũng không sợ hãi.

Có ngài John trấn trận, bọn họ không sợ khối tập đoàn Phong Hạo chút nào.

Cho nên tốc độ tiến lên không giảm.

Cách càng ngày càng gần, tiếng súng kia cũng càng thêm chói tai.

“Ngài Đức Khánh, sao tôi có cảm giác có chút không thích hợp vậy nhỉ?”

Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi nghiêng tai lắng nghe một lát, không nhịn được nhíu mày nói.

Đức Khánh nghe thấy lời anh ta nói, cũng nhíu mày.

Ông ta cũng cảm thấy không thích hợp lắm.

Còn không thích hợp ở chỗ nào, trong lúc này ông ta không thể nói rõ ra được.

“Ngài Đức Khánh, tiếng súng này có vẻ không thích hợp lắm…”

Lúc này một người đàn ông lớn tuổi hơn khác cũng quay đầu nói.

Bỗng nhiên Đức Khánh quay đầu, liếc mắt nhìn người đàn ông này một cái, sau đó lại chậm rãi quay đầu.

“Tiếng súng, đúng là không thích hợp lắm…”

Đức Khánh lẩm bẩm nói, nhìn ngọn lửa trong vùng trũng bay vút lên trời cao, trong lòng có chút ngạc nhiên nghi ngờ.

Tiếng súng này nghe qua, quả thật là vô cùng dày đặc mà dồn dập.

Nhưng ông ta cảm thấy, tiếng súng này giống như có vẻ không đúng…

Còn không đúng chỗ nào, hẳn là âm thanh không đúng.

“Ong ong ong!”

Ngay lúc này, tiếng động cơ ô tô gầm rú truyền tới.

Phía sau Đức Khánh là đèn pha rất to, chỉ trong nháy mắt đã bắn thẳng xuyên qua, chiếu sáng một khu vực rộng phía xa.

Chỉ thấy một đoàn xe thật dài giẫm chân ga ở phía xa, tốc độ đạt tới cực hạn, khói đen thoát ra khỏi ống khí không ngừng bay nhanh.

“Mẹ nó, bọn họ muốn chạy! Bắn!”

Người ở phía sau Đức Khánh không chút do dự, lập tức tiến lên quỳ một gối xuống duy trì ổn định của cơ thể, sau đó không ngừng nổ súng với bên kia.

“Bùm bùm bùm bùm bùm!”