Rể Quý Rể Hiền

Chương 3753




Chương 3753

Có lẽ có rất nhiều người có năng lực như anh, nhưng bọn họ cũng không nắm trong tay hai mươi vạn chiến sĩ Phong Hạo! Cho nên, hành động ở Nam Cương của Cao Phong, người bên cạnh có thể bắt chước, nhưng chắc chắn không thể làm lại được.

“Hừ!”

Diệp Thiên Long hừ lạnh một tiếng, hỏi: “Nam Cương vẫn chưa xử lý sạch sẽ, mà lại còn nghĩ đến Cảnh Đông nữa sao? Sao thế, vẫn chưa học được cách đi đường mà đã muốn bay rồi sao?”

Những lời nói này của ông ta khiến sắc mặt của mọi người có hơi đỏ lên.

“Được rồi, đừng có thích chõ mũi vào chuyện của người khác nữa.”

Diệp Thiên Long phất tay bảo: “Đừng chỉ biết mở miệng phân tích, các người có thể phân tích ra được gì? Các người phân tích thì có thể phân tích ra thắng trận được hay sao? Các người nghĩ cẩn thận xem, bây giờ chúng ta nên làm gì. Nghĩ cho kỹ xem, bây giờ chúng ta có thể làm gì? Lúc này, việc chúng ta cần làm chính là đặt hết toàn bộ trọng tâm lên Nam Cương này.”

Những lời nói này của Diệp Thiên Long khiến đám người Vu Chính Bình lập tức cúi đầu, mặt đỏ tai hồng. Những lời này tuy thô nhưng thật, bọn họ không cách nào phản bác lại được, mà cũng chẳng dám phản bác.

“Trung tướng Diệp, cậu có kế hoạch gì thì nói ra nghe đi.” Ông Trần lập tức gật đầu, ý bảo Diệp Thiên Long tiếp tục nói.

Diệp Thiên Long cũng không khách sáo, lập tức đứng dậy, đi về phía bản đồ treo trong phòng.

“Chỗ Tam Giác Vàng này đã mang họ Cao rồi. Mà tiếp theo chúng ta nên làm gì? Là đổi khu vực ngoại cảnh Nam Cương này thành họ Cao. Chỉ cần vùng đất Nam Cương này bị chúng ta nắm lấy, thì khối tập đoàn Phong Hạo có thể phái lực lượng hùng hậu tới trấn giữ, và hoàn toàn kiểm soát khu vực Nam Cương. Phía đông khu vực Nam Cương tiếp giáp với Cảnh Đông, còn phía tây tiếp giáp với Tây Vực. Lực lượng của Cao Phong đang bị kẹt ở Nam Cương, cũng có thể đồng thời trấn áp cả ba khu vực. Chỉ cần nắm được cứ điểm quan trọng Nam Cương này, nếu Cảnh Đông và Tây Vực làm xằng làm bậy, thì khối tập đoàn Phong Hạo cũng có thể khởi binh chinh phạt bất cứ lúc nào để trấn áp bọn họ. Mặc dù không thể dẹp tan hai khu vực này được, nhưng vẫn có thể uy hiếp bọn họ không dám xâm phạm vào biên giới Việt Nam. Cho nên tôi nói nhiệm vụ quan trọng hàng đầu là kiểm soát khu vực Nam Cương này, có sai hay không?”

Diệp Thiên Long phân tích một lượt, mọi người đều không ngừng gật đầu, trong lòng vô cùng khâm phục. Ông ta không hổ là trung tướng ba sao duy nhất ở Việt Nam!

Những lời nói nhìn xa trông rộng và cách giải thích độc đáo nói trúng tim đen này, đúng thật là một lời đánh thức kẻ trong mộng. So với lo lắng về tương lai của Cảnh Đông, còn chẳng bằng dốc toàn lực thu phục Nam Cương trong tay. Sau đó biến khu vực Nam Cương thành phân bộ trong biên chế ngoại cảnh, thì có thể đồng thời uy hiếp được cả Cảnh Đông và Tây Vực. Làm như vậy, sẽ tốt hơn nhiều so với việc phân tâm đi làm những chuyện khác.

“Trung tướng Diệp, tôi hiểu rồi, vừa rồi là tôi phân tích không thấu đáo.” Vu Chính Bình lập tức cúi đầu nhận sai, giọng nói rất thành khẩn.

“Thiên Long, cậu nói xem chúng ta nên làm như thế nào đây?” Ông Trần cũng mang vẻ mặt khen ngợi, lại chủ động hỏi một câu.

“Dốc toàn lực ra tay, giúp đỡ khối tập đoàn Phong Hạo, nghĩ tất cả mọi cách để cung cấp sự trợ giúp cần thiết cho bọn họ.” Diệp Thiên Long chắp tay sau lưng nhìn về phía mọi người, giọng nói vô cùng bình tĩnh, như thể kế hoạch này đã được ông ta nghĩ xong từ lâu rồi.

Ông Trần hơi gật đầu khi nghe ông ta nói ra lời này. Nhưng những người khác trong phòng, đa phần lại cảm thấy nghi ngờ và khó hiểu.

“Trung tướng Diệp, ông chắc chắn muốn dốc toàn bộ sức lực chứ? Lỡ như, kế hoạch bại lộ thì sao?” Lâm Thừa Khải nghĩ một chút, vẫn không nhịn được sự lo lắng trong lòng.

Tuy những người khác không nói gì nhưng cũng thầm gật đầu.

Việc cung cấp sự trợ giúp cho khối tập đoàn Phong Hạo không phải là vấn đề lớn, nhưng lỡ như kế hoạch bại lộ thì sao? Đây không phải là đặt Việt Nam vào tình cảnh vạn kiếp bất phục hay sao?

“Ha ha ha!” Thế nhưng, sau khi nghe thấy câu hỏi của Lâm Thừa Khải, Diệp Thiên Long lại cười ha ha.

“Các ông chỉ biết đừng bại lộ kế hoạch, nhưng lại chưa từng nghĩ tới, khi tất cả mọi việc kết thúc, cho dù kế hoạch bại lộ thì đã sao? Từ xưa đến nay, lịch sử đều do người thắng viết lại, người thắng làm vua kẻ thua làm giặc. Người thắng nói gì thì chính là cái đó. Đợi đến thời khắc Cao Phong thật sự đứng trên đỉnh Nam Cương, vậy cho dù John biết kế hoạch của chúng ta thì đã làm sao? Cậu nói cho tôi nghe xem, bọn họ có thể làm được gì?” Lời nói của Diệp Thiên Long khiến tất cả mọi người đột nhiên trừng to mắt.

Vào thời điểm có thể ém được bất cứ chuyện gì, vậy muốn ém thế nào thì ém thế đó. Nhưng một khi đến lúc không thể ém được nữa, vậy không thể thuận theo đám người John được sao?

Mà hiện tại thứ bọn họ cần chờ đợi, chính là đợi đến ngày Cao Phong không thể ép được nữa, đến lúc đó cho dù John biết kế hoạch thì cũng không thể làm được gì. Khi đó Nam Cương đã bị thanh trừng sạch sẽ, John vu khống nhưng không có chứng cứ, có nói kiểu gì cũng vô dụng.

Về phần dùng ngôn từ bôi nhọ Việt Nam để báo với bên trên, thì đã là cái thá gì?

Việt Nam còn ít bị bọn họ bôi đen hay sao?

“Hơn nữa, tôi cũng không kêu các người tiết lộ kế hoạch ngay bây giờ. Tôi chỉ kêu các người dùng hết khả năng để cung cấp một vài sự hỗ trợ cho khối tập đoàn Phong Hạo, các người sốt ruột cái gì chứ?”

Diệp Thiên Long nói đến đây, hơi dừng lại vài giây.