Rể Quý Rể Hiền

Chương 3751




Chương 3751

Nhưng việc đã đến nước này, có nói thêm gì nữa cũng vô dụng thôi.

Toàn bộ thế lực Nam Cương còn sót lại vội vàng mở cuộc họp. Để chống lại khối tập đoàn Phong Hạo, bọn họ không thể không vứt bỏ hiềm khích trước đây mà tiến hành liên thủ lại với nhau. Sau một cuộc họp, cường đạo Nam Cương hợp thành tứ đại doanh địa đông tây nam bắc, và đặt tên là tứ đại liên minh đông tây nam bắc.

Tứ đại liên minh này đều được tạo thành từ vô số thế lực nhỏ liên thủ lại, rồi tự mình chấn giữ một phương. Đặc biệt là ở phía bắc này, có hai đại liên minh trấn giữ, để đề phòng sự tấn công của khối tập đoàn Phong Hạo bất cứ lúc nào.

Mà ngay đúng lúc này, khối tập đoàn Phong Hạo lại một lần nữa không xuất đầu lộ diện, cũng không còn ra tay nữa.

Ba ngày liên tiếp, khối tập đoàn Phong Hạo không hề có ý định ra tay, như thể hoàn toàn tử bỏ việc tấn công vậy.

Nhưng cường đạo Nam Cương cũng không hề lơ là một chút nào, tám mươi nghìn người còn lại đều đoàn kết chặt chẽ với nhau. Bọn họ chỉ đợi đến khi khối tập đoàn Phong Hạo lại tới xâm phạm một lần nữa thì sẽ đánh cho bọn chúng không kịp trở tay.

Trong trụ sở của khối tập đoàn Phong Hạo, Tam Giác Vàng.

Trong phòng, Liễu Tông Trạch đứng phía trước sa bàn, hai tay chống lên mặt bàn, hơi nhíu mày lại. Long Tuấn Hạo và mấy sĩ quan phụ tá thì lại ở bên cạnh, nhỏ giọng nói gì đó.

Sau khi đuổi mấy sĩ quan phụ tá ra ngoài, Long Tuấn Hạo đi tới trước mặt Liễu Tông Trạch.

“Tông Trạch, con mẹ nó cậu đừng nhìn nữa. Đã ba ngày trôi qua rồi đấy, súng tiểu liên của ông đây đã rỉ sắt luôn rồi, rốt cuộc có còn đánh nữa hay không đây?” Anh ta có chút nôn nóng, bây giờ cường đạo Nam Cương chỉ còn lại chưa đến tám mươi nghìn người, anh ta hoàn toàn không coi bọn họ ra gì.

“Đừng nôn nóng, tôi phải xem trước đã.” Ánh mắt của Liễu Tông Trạch chậm rãi di chuyển từ phía bắc sa bàn đến phía nam.

Khu vực phía bắc này là Tam Giác Vàng, hiện giờ đã bị cờ chiến của Phong Hạo cắm đầy rồi. Mà bản đồ của khu vực Nam Cương cũng được bày rất rõ ràng trên sa bàn.

“Tuấn Hạo, cậu nhìn bốn phía đông tây nam bắc này đi.” Liễu Tông Trạch duỗi tay chỉ vào khu vực Nam Cương, tránh người sang để Long Tuấn Hạo quan sát.

Lúc này, bốn phía đông tây nam bắc của khu vực Nam Cương đã tự cắm một lá cờ có màu sắc khác nhau.

“Đông minh, tây minh, nam minh, bắc minh… Cái tên này ngược lại kiêu ngạo ngút trời.” Liễu Tông Trạch khoanh tay, rồi duỗi tay xoa cằm, khóe miệng mang theo một nụ cười lạnh.

“Cậu đừng để ý ông ta có minh hay không. Cậu cứ nói chúng ta phải rút lá cờ nào trước đây?” Long Tuấn Hạo liếc mắt nhìn, trực tiếp mất hứng thú.

“Rút như thế nào? Mỗi một liên minh đều có hai mươi nghìn người, hơn nữa đã liên kết chặt chẽ với nhau rồi. Mà mỗi lần chúng ta không thể phái ra hơn mười nghìn người, hoàn toàn không thể đánh lại được bọn họ.” Liễu Tông Trạch khẽ nhíu mày, trong lòng có chút rối bời.

Bây giờ toàn bộ thế lực cường đạo Nam Cương còn lại đều đã liên thủ lại với nhau. Nếu còn dùng loại mưu kế lúc trước đó, chỉ sợ rằng sẽ không ổn!

Kế hoạch lúc trước của bọn họ có thể áp dụng thành công, ngoại trừ việc phân tích cẩn thận ra, thì còn có một nguyên nhân nữa, đó chính là thế lực cường đạo Nam Cương quá rải rác. Nhưng hiện tại, bọn họ đã liên thủ thành một chỉnh thể, nên chuyện này có hơi khó làm.

“Cái này…” Long Tuấn Hạo nghe vậy thì rơi vào im lặng.

Khoảng thời gian này liên tiếp chiến đấu và liên tiếp giành thắng lợi, khiến anh ta không nhịn được mà có chút lâng lâng. Nhưng bây giờ xem ra, sau khi cường đạo Nam Cương kết liên minh, sẽ vô cùng khó khăn nếu bọn họ muốn tiếp tục đi tấn công. Dù sao cũng có sự ràng buộc của quy tắc, bọn họ không thể phái quá nhiều người tiến vào Nam Cương cùng một lúc được. Nếu không, nếu vi phạm quy tắc thì John cũng sẽ không khoanh tay ngồi nhìn.

“Anh Phong thì sao? Phía bên anh Phong nói như thế nào? Nói đi, rốt cuộc thì anh Phong đang ở đâu? Tông Trạch, cậu đã hỏi anh Phong chưa? Hai chiếc máy bay chiến đấu đó có phải do anh Phong điều tới hay không? Hay là bảo anh ấy lại điều tới nữa đi, rồi phối hợp với chúng ta, tiến hành trợ giúp trên không, tuyệt đối có thể đánh đám cường đạo Nam Cương đó tơi bời hoa lá.” Long Tuấn Hạo ngồi lên ghế, nói với giọng ồm ồm.

“Tôi đã hỏi rồi, anh Phong nói không biết. Nhưng tôi đoán, có thể đó là lực lượng của nhóm người trung tướng Diệp. Mà tạm thời mặc kệ mấy thứ đó đi, hiện giờ anh Phong vẫn chưa chuẩn bị quay về, cho nên chúng ta tạm thời cứ hoãn hai ngày, sau đó đợi anh ấy sắp xếp.” Liễu Tông Trạch nghĩ một chút rồi đáp.

Long Tuấn Hạo bất đắc dĩ gật đầu.

Lúc này, toàn bộ thế lực cường đạo Nam Cương đã hoàn toàn liên kết lại, dù phòng thủ không kiên cố thì cũng rất khó tấn công được. Nếu tùy tiện ra tay, vậy quả thật sẽ rất dễ rơi vào cảnh tuyệt vọng. Cục diện bế tắc lúc này đành phải xem Cao Phong chuẩn bị phá vỡ như thế nào.