Rể Quý Rể Hiền

Chương 3739




Chương 3739

Ông Trần không ngừng cảm thán, xem như đã hoàn toàn yên tâm về hai người Liễu Tông Trạch và Long Tuấn Hạo.

Không khó để tưởng tượng ra được, dự tính tiếp theo của hai người bọn họ, chắc chắn là đợi đến khi cường đạo Nam Cương mệt mỏi rã rời, rồi lại trực tiếp ra tay tấn công.

“Ông Trần, chúng ta bị cường đạo Nam Cương làm cho mắc ói lâu như vậy rồi, cuối cùng lại dùng cách của người để trị người. Bây giờ tinh thần của mỗi một cường đạo Nam Cương đều đang mệt mỏi, ngay cả sức lực khiêu khích biên cảnh chúng ta cũng không có.” Lâm Thừa Khải cũng cười ha ha, trong lòng vô cùng cảm khái.

“Bây giờ tôi càng ngày càng mong chờ vào màn biểu hiện đặc sắc mà ba chàng trai này sẽ mang đến cho tôi.” Ông Trần chậm rãi dựa lưng lên ghế, trên gương mặt tràn đầy vẻ mong chờ.

Tam Giác Vàng.

Doanh địa của khối tập đoàn Phong Hạo.

“Tông Trạch! Con mẹ nó, đêm qua xem như đã phục vụ cái đám cường đạo Nam Cương kia thật thoải mái. Tôi nghe nói, bây giờ cường đạo Nam Cương đều đang mất ngủ, liệu chúng ta có nên tấn công không nhỉ?” Long Tuấn Hạo bước vào trong phòng với vẻ mặt hưng phấn.

Lúc này, Liễu Tông Trạch đang ở trong phòng, trong tay cầm một mẩu giấy, trông có vẻ hơi do dự.

“Cậu đang cầm gì thế?” Long Tuấn Hạo hỏi một câu.

“Đây… là trung tướng Diệp đưa cho tôi, nhưng cụ thể là gì thì tôi cũng không biết. Tôi cảm thấy, có khả năng là một dãy số điện thoại, tôi định gọi thử.” Liễu Tông Trạch lưỡng lự vài giây, rồi vẫn nói ra suy nghĩ trong lòng.

“Gọi cái gì mà gọi?” Long Tuấn Hạo vung tay rồi bảo: “Chắc chắn trung tướng Diệp sợ chúng ta làm việc không xong, nên mới để lại số điện thoại cho chúng ta. Nếu có khó khăn gì thì tìm ông ấy. Nhưng tôi cảm thấy chúng ta không thể làm mất mặt của anh Phong được, khó khăn có thể tự mình giải quyết thì đừng đi làm phiền người khác.”

Liễu Tông Trạch trước thì gật đầu, sau đó lại nói: “Nhưng lỡ như, lỡ như là cách thức liên lạc với anh Phong thì sao?”

Căn cứ vào biểu hiện ngày hôm qua của Diệp Thiên Long thì anh ta cảm thấy rất có khả năng này.

Long Tuấn Hạo lập tức ngậm miệng lại, sau đó chậm rãi trừng to mắt.

“Đi! Đi lên đài quan sát, nơi đó có tín hiệu!” Long Tuấn Hạo trực tiếp cầm lấy tờ giấy rồi đi ra bên ngoài.

Tuy dựa theo phân tích của Liễu Tông Trạch thì hiện tại Cao Phong chắc chắn không sao. Nhưng Long Tuấn Hạo vẫn muốn chính tai mình nghe thấy Cao Phong báo rằng anh bình an.

Hai người nhanh chóng đi lên đài quan sát, sau đó đối chiếu với tờ giấy, bấm từng con số một của dãy số này.

“Tông Trạch, cậu nghe đi, tôi không dám.” Long Tuấn Hạo dừng một chút, rồi nhét điện thoại cho Liễu Tông Trạch.

Liễu Tông Trạch hít một hơi thật sâu, chậm rãi dán sát loa lên bên tai.

Điện thoại vang lên mấy tiếng, rồi được người trực tiếp nhấc lên.

Liễu Tông Trạch nín thở, rơi vào trong im lặng.

Mà đầu bên kia điện thoại, cũng vô cùng yên tĩnh. Cho dù là một cây kim rơi xuống mặt đất cũng có thể nghe được rõ ràng.

“Thiên, thiên vương cái địa hổ?” Liễu Tông Trạch hít một hơi thật sâu, sau đó nhỏ giọng hỏi.

“Tuấn Hạo một mét rưỡi…” Ngay sau đó, đầu bên kia điện thoại truyền tới một giọng nói.

Nghe được giọng nói này, Liễu Tông Trạch lập tức nước mắt lã chã.

Long Tuấn Hạo ở bên cạnh gấp đến vò đầu bứt tai, muốn hỏi gì đó nhưng lại không dám mở miệng.

“Anh Phong!” Liễu Tông Trạch lau nước mắt, gọi với giọng run rẩy.

“Tôi không sao, đã an toàn rồi.” Đầu bên kia điện thoại, truyền tới giọng nói có hơi khàn khàn của Cao Phong.

“Tốt! Tốt!” Liễu Tông Trạch còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Long Tuấn Hạo cướp mất.

“Anh Phong? Thật sự là anh Phong sao? Đậu má anh vẫn chưa chết! Móa nó, anh Phong, tôi chỉ muốn hỏi từ khi nào anh và Tông Trạch lại đặt ám hiệu, đã thế lại sửa tôi thành một mét rưỡi nữa chứ. Một mét rưỡi này là chỉ chiều cao của tôi sao?”

Lúc này Long Tuấn Hạo vui đến phát khóc, bàn tay, cơ thể, đều không ngừng run rẩy. Loại tâm trạng lên lên xuống xuống này thật sự khiến người ta không cách nào giữ bình tĩnh được.

“Làm sao tôi có thể chết dễ dàng như vậy được? Tôi chết rồi, vậy chẳng phải sau này con của các cậu sẽ bắt nạt bé cưng nhà tôi hay sao?” Cao Phong cười ảm đạm, nói một cách nửa đùa nửa thật.

“Anh nói không sai đâu! Nếu anh dám chết, vậy tôi chắc chắn sẽ bảo con tôi ngày nào cũng tới chọc con anh.”

Long Tuấn Hạo hít một hơi thật sâu, sau đó hỏi: “Anh Phong, anh đang ở đâu, tôi sẽ lập tức phái người tới đón anh về.”