Rể Quý Rể Hiền

Chương 3727




Chương 3727

Ngoại trừ Cao Phong ra thì chẳng thể dựa được vào ai hết.

“Mười, chín, tám…” John mang theo nụ cười lạnh, vừa đếm ngược, vừa chậm rãi giơ cánh tay lên.

Chỉ đợi một giây ông ta hạ cánh tay xuống, cũng chính là lúc tất cả tấn công.

Mà lúc này, đám người Long Hạo Thiên và Liễu Tông Trạch vẫn nắm chặt vũ khí nóng như cũ, hoàn toàn không có ý định buông ra.

“Toàn bộ chiến sĩ Việt Nam nghe lệnh, giương súng!”

Ngay đúng lúc này, Trọng Dương Bình đột nhiên tiến lên một tiếng, vung một lá cờ lớn trong tay, rồi cao giọng hô lên.

“Lạch cạch! Lạch cạch!”

Trọng Dương Bình vừa dứt lời, thì một trăm nghìn binh lính Việt Nam trong nháy mắt đã bày đội hình chiến đấu, sau đó trực tiếp mở chốt an toàn trên vũ khí nóng. Tiếng đạn lên nòng vô cùng trong trẻo, ngón tay của tất cả mọi người đều trực tiếp đặt lên cò súng. Giây tiếp theo, sẽ trực tiếp bắn đạn.

“Mười máy bay tiêm kích chuẩn bị chiến đấu, trang bị đạn! Nghe lệnh!”

Ngay sau đó, Diệp Thiên Long đích thân chỉ huy mười máy bay tiêm kích.

Mười máy bay tiêm kích lập tức thay đổi đội hình trên không trung, xếp thành một đội hình chiến đấu có lực sát thương nhất, đang không ngừng xoay quanh trên không trung.

“Vù!”

Sắc mặt của đám cường đạo Nam Cương và đám người John soạt một cái trắng bệch.

Đã nói không nhúng tay vào rồi cơ mà? Sao bây giờ, Diệp Thiên Long lại làm ra bộ dáng sắp hạ lệnh tiến công thế kia?

Thời gian đếm ngược trong miệng John từ từ dừng lại, bàn tay cũng hạ xuống.

“Ông Trần, ông, ông có ý gì? Mấy người các ông là muốn ra mặt cho Tam Giác Vàng, muốn ra mặt cho khối tập đoàn Phong Hạo đúng không?” John nhíu mày hỏi.

Ông ta đương nhiên biết, người dẫn đầu khối tập đoàn Phong Hạo – Cao Phong là người Việt Nam. Ông ta lại càng biết, hiện giờ Cao Phong đã biến thành tội đồ của Việt Nam, bị trục xuất và sung quân ở biên cương. Cho nên, ông Trần hoàn toàn không có lý do gì để đỡ lưng cho Cao Phong hết!

“Tam Giác Vàng và khối tập đoàn Phong Hạo chẳng liên quan gì đến chúng tôi.” Ông Trần cuối cùng cũng chậm rãi mở miệng, vung tay lên và giải thích.

“Vậy ông Trần đang…” John nhíu mày càng chặt hơn, duỗi tay ra chỉ vào mười máy bay tiêm kích đang vận sức chờ phát động trên bầu trời.

“Vừa rồi ông nói, một trăm nghìn chiến sĩ các người tới đây để làm gì nhỉ?”

Ông Trần day lỗ tai, hỏi với giọng điệu bình tĩnh.

John dừng một chút, rồi vẫn đáp: “Khống chế hiện trường, không thể phát sinh chiến đấu quy mô lớn, tránh ảnh hưởng đến chúng tôi.”

“Được, nói hay lắm!”

Ông Trần hơi vỗ tay, bảo: “Chúng tôi tới nơi này, cũng là muốn ngăn cản trận chiến quy mô lớn, tránh ảnh hưởng đến chúng tôi. Dù sao thì chỗ chúng tôi cũng là đất rộng của nhiều, rất dễ dàng chịu ảnh hưởng, cho nên…”

Lời nói của ông ta vẫn chưa nói xong thì John đã hiểu ý của ông ta.

Một câu nói, khiến một trận chiến ngày hôm nay chắc chắn không thể đánh được. Bởi vì ông Trần đã nói rất rõ ràng rồi, tuyệt đối không cho phép có người xảy ra chiến tranh quy mô lớn ở bên cạnh biên giới này. Cho dù là mấy người John cũng không được.

John hơi im lặng.

Nhiều năm như vậy qua đi, Việt Nam vẫn luôn nhẫn nhịn rồi lại chịu đựng. Đột nhiên xuất hiện vẻ cường thế như vậy, ngược lại khiến ông ta có chút không quen.

“Ba thế lực các người, có hai sự lựa chọn. Một, là xảy ra hỗn chiến, như vậy chúng tôi cũng sẽ ra tay, đến lúc đó đạn không có mắt, bắn chết ai thì các người cũng đừng oán hận. Hai, tất cả mọi người đều dừng tay ở đây, tự mình rút lui, chúng tôi cũng sẽ rút lui theo.” Trọng Dương Bình tiến lên một bước, lạnh lùng nói với John.

Trong sân lại rơi vào im lặng.

Người bên ông Trần cho ba bên hai sự lựa chọn. Nhưng rốt cuộc nên chọn như thế nào thì hình như không khó.

Phần lớn cường đạo Nam Cương đều vì cầu tiền tài, có thể không đánh thì chắc chắn sẽ không đánh. Mà những người như John, nếu như coi nhẹ lời nói của ông Trần, và trực tiếp ra lệnh khai chiến, vậy sẽ dẫn tới hậu quả như thế nào?

Quân đội Việt Nam khai chiến với đám người John, vậy ý nghĩa mà nó đại diện sẽ càng cực kỳ to lớn. Đến lúc đó, đừng nói John chỉ là một thống lĩnh, cho dù là người có địa vị cao hơn, thì e rằng cũng không có cách nào gánh nổi trách nhiệm này. Cho nên, John trực tiếp rơi vào trong im lặng.

Muốn khiến khối tập đoàn Phong Hạo ngoan ngoãn giao vũ khí ra, vậy khỏi nghĩ đến làm gì.