Rể Quý Rể Hiền

Chương 3726




Chương 3726

“Mẹ nó! Rốt cuộc vẫn là mặt mũi của anh Phong lớn!” Long Tuấn Hạo sờ đầu, trừng to mắt, kinh hãi hô lên.

Liễu Tông Trạch cũng khẽ gật đầu, trong lòng thả lỏng không ít.

Ông Trần thẳng thắt lưng, cất bước đi tới, ngay cả làn da nhăn nheo trên gương mặt thoạt nhìn cũng mang đến cho người ta một loại cảm giác sắc bén.

Phía sau, Diệp Thiên Long với quân hàm trung tướng trên vai, cũng theo sát phía sau.

Mọi người lại kinh hãi.

Một tổng tư lệnh và một trung tướng ba sao, lại thêm vài vị sĩ quan nữa.

Hơn nữa còn mười chiếc máy bay tiêm kích trên bầu trời đó, Việt Nam đang định làm gì đây?

Đức Khánh luống cuống, John cũng hoang mang.

Lúc này, Diệp Thiên Long đứng phía sau ông Trần với sắc mặt bình tĩnh. Ông ta không ngờ, ông Trần lại thực sự bằng lòng bỏ ra nhiều công sức như vậy vì Cao Phong. Bỏ qua những cái khác không nói đến, nhưng ít nhất thì cách ông Trần làm chuyện này, cũng khiến Diệp Thiên Long rất hài lòng.

“Ông Trần!”

John vội vàng đi từ trên xe tăng xuống, cầm loa phát thanh, rồi cách không đối thoại với ông Trần. Cho dù nói thế nào thì vẫn phải bảo vệ mặt mũi này.

Ông Trần lạnh lùng gật đầu, nhưng lại hoàn toàn không có ý đáp lời. Với địa vị của John, thật sự vẫn chưa có tư cách khiến ông Trần nói chuyện với ông ta. Hơn nữa, tính cách của ông Trần khá thẳng thắn. Ông ta biết người đứng phía sau cường đạo Nam Cương là ai. Cho nên lại càng không có ấn tượng tốt gì đối với John.

“Không biết ông Trần huy động nhân lực tới đây như vậy là có chuyện gì?” John cũng không tức giận cười hỏi một câu.

“Nghe nói gần đây, ở khu vực Nam Cương này đã nhiều lần xảy ra chiến loạn. Ông Trần đặc biệt tới nơi này tra xét một lượt, không ngờ lại vừa vặn gặp được bạn cũ.”

Lâm Thừa Khải tiến lên một bước, ôm việc phát ngôn vào người mình.

“Đúng vậy, có hơi trùng hợp thật, đây cũng là lần đầu tiên chúng tôi tới nơi này…” John ho khan một tiếng, vừa cười vừa đáp lời. Trên thực tế thì lại cười lạnh trong lòng.

Trùng hợp!

Không phải Việt Nam các người thấy chiến sĩ quân đội của chúng tôi nhiều như vậy, cho nên mới vội vội vàng vàng qua đây sao?

Ở thời đại ngày nay, tình hình ngoài mặt thì rất tốt. Nhưng trên thực tế mọi người đều có tính toán của riêng mình. Dù sao thì cũng không phải không có căn cứ khi nói câu, không phải đồng bào mình thì trong lòng chắc chắn khác biệt.

“Không biết ông John tới nơi này là vì chuyện gì?” Lâm Thừa Khải lạnh lùng mở miệng, nhìn John và hỏi.

“Là như vậy, dù sao thì khu vực Nam Cương này cũng thuộc biên giới nước chúng tôi. Nếu xảy ra trận hỗn chiến quy mô lớn, vậy nhất định sẽ ảnh hưởng đến chúng tôi. Cho nên chúng tôi mới phái người tới đây, xử lý chuyện này một chút.” Ông ta mỉm cười, bộ dáng trông có vẻ vô cùng vô tội.

“Xin cả gan hỏi một câu, ông John dự định sẽ giải quyết như thế nào?” Trọng Dương Bình tiến lên một bước, sau đó tiếp nhận việc tra hỏi.

John hơi dừng lại vài giây, hiện tại ông ta vẫn chưa hiểu được rốt cuộc thì đám người ông Trần đang có thái độ gì!

“Chúng tôi nhất định sẽ ngăn cản hỗn chiến xảy ra, hơn nữa, thế lực của Tam Giác Vàng này, chắc chắn sẽ phải trả giá một chút khi bước lên đất Nam Cương. Cho nên tôi chuẩn bị tước đoạt vũ khí của bọn họ, sau đó cho bọn họ trở về, chỉ đơn giản như vậy mà thôi.”

John tạm dừng vài giây, rồi vẫn nói như thật.

Ông Trần vẫn không hề mở miệng nói chuyện, nghe đến đây cũng chỉ hơi gật đầu.

“Chuyện này, chắc hẳn Việt Nam sẽ không quản, đúng không?”

John khẽ ho một tiếng, tiến lên một bước thăm dò: “Dù sao thì Việt Nam và Tam Giác Vàng cũng không có quan hệ gì, đúng chứ?”

“Điều này là đương nhiên, chuyện của các người, chúng tôi chắc chắn sẽ không tham gia.” Diệp Thiên Long hơi híp mắt lại, chắp tay sau lưng và nói một câu.

“Được! Cảm ơn cảm ơn!” John lập tức chắp hai tay lại, nhẹ nhàng khom người trước đám người ông Trần, sau đó chậm rãi đứng thẳng người lên.

“Tất cả thành viên nghe lệnh, trong mười giây, nếu khối tập đoàn Phong Hạo không giao vũ khí ra thì trực tiếp tiến công!”

Lúc này, John phải gọi là rất khoa trương, ông ta đang muốn nuốt chửng toàn bộ khối tập đoàn Phong Hạo ngay trước mặt đám người ông Trần.

Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch có hơi sững sờ. Bọn họ vốn cho rằng ông Trần và Diệp Thiên Long tới đây để ra mặt đỡ lưng cho bọn họ chứ. Nhưng bây giờ xem ra, là suy nghĩ của bọn họ quá ngây thơ rồi.