Rể Quý Rể Hiền

Chương 3707




Chương 3707

“Hừ! Bọn họ thực sự dám à, bọn họ dám sao?”

“Bọn chúng, thực sự là báo thù?”

“Vì một kẻ không rõ sống chết mà buông bỏ những ngày tháng yên bình, nhất định phải khai chiến?”

“Con mẹ nó nữa!” Đcứ Khánh tức giận vô cùng, cầm lấy chén trà trước mạt ném mạnh xuống đất làm nó vỡ nát.

Đcứ Khánh lúc này bỗng cảm thấy như đã chọc vào tổ ong vò vẽ. Cái khối tập đoàn Phong Hạo này, thật sự là một đám ngu ngốc?

Vì cái gì mà tình anh em, đến mạng sống con mẹ nó cũng chẳng cần hả? Đức Khánh không thể hiểu được tình anh em của một đám ngu ngốc này.

Tất cả mọi người ở cả cái Nam Cương này, sợ là cũng chẳng thể hiểu được loại tình cảm ấy!

“Để cái đám Nam Cương kia đi đọ sức với chúng trước đi, tao gọi cuộc điện thoại đã!”

Đức Khánh không nói hai lời, trực tiếp cầm điện thoại, xoay người đi vào trong phòng.

Ở khu vực Nam Cương hỗn loạn vô cùng.

Biết được Phong Hạo phái tới hai trăm ngàn quân sĩ, vô số thế lực đều có cách nghĩ của riêng mình.

Có người sợ hãi tột độ, trực tiếp mang mang quân chạy trốn, rời khỏi Nam Cương. Có người lại tự tin về Nam Cương vô cùng, cho nên kiên định ở lại bảo vệ doanh trại.

Còn có người không ngừng liên hệ với bạn bè, hy vọng có thể kết hợp đối phó với khối tập đoàn Phong Hạo. Nói ra thì,tất cả đám cướp ở Nam Cương đều tụ tập lại cùng nhau, nhân số cũng không gọi là ít.

Cho dù không bằng Phong Hạo, nhưng số lượng cũng chẳng ít hơn là bao. Nhưng, quan trọng là, thế lực của bọn họ rất rời rạc lẻ tẻ.

Vài trăm thế lực lớn lớn nhỏ nhỏ, đều như là kẻ gác cửa trước tuyết, ai sẽ nghe lời ai chứ? Mà khối tập đoàn Phong Hạo thì sao?

Một vai chống đỡ cục diện lớn Tam Giác Vàng.

Hơn nữa, hai trăm ngàn quân sĩ, lòng hướng về một chỗ, cùng nhau tiến về phía trước.

Một đội quân đoàn kết như vậy, thì những quân lính rải rác kia làm sao có thể chống lại được? Trước mắt bọn họ, chỉ có hai sự lựa chọn.

Hoặc hợp tác liên thủ với nhau, lựa chọn ra một người chỉ huy, để đối đầu chồng lại Phong Hạo. Hoặc là đàng hoàng đầu hàng, phục tùng khối tập đoàn Phong Hạo.

Con đường thứ ba, chính là khai chiến toàn diện. Nhưng cho dù là cách nào đi chăng nữa, hình như cũng không phải là cách thích hợp.

Lúc này, ở biên giới Nam Cương. Long Tuấn Hạo dẫn theo đội ngũ lãnh đạo, đã chậm rãi dừng lại.

Thành viên quan trọng của Phong Hạo, cùng với những chiến sĩ tinh anh ở phía trước tiên. Hai trăm ngàn quân sĩ ở phía sau, đứng thành một đường dài, đằng sau đứng kéo dài khoảng mười dặm.

Phóng tầm mắt ra xa, từng đám lại từng đám người đông nghìn nghịt, khiến người khác kinh hồn bạt vía. Hai trăm ngàn quân sĩ đứng nghiêm thẳng tắp, hiên ngang đón gió.

Một bầu không khí chết chóc ngùn chồng chất tản ra, làm cho người ta sợ hãi không thôi. Lúc này, ở chỗ cách chỗ Long Tuấn Hạo đứng khoảng mười mấy mét cũng có không ít người.

Số lượng đại khái khoảng hai ba ngàn người, hẳn đây là thế lực đứng đầu vô cùng nổi danh ở khu vực Nam Cương.

Lúc này, bọn chúng đứng ở đấy, nhìn về hướng Long Tuấn Hạo.

“Phong Hạo các người là có ý gì?”

“Nam Cương chúng tao với Tam Giác Vàng trước giờ nước sông không phạm nước giếng, mà hôm nay chúng mày muốn làm cái gì đây?” Một tên cướp Nam Cương có vẻ trung niên, hừ một tiếng hỏi về phía trước.

“Giao ra anh Phong của bọn tao!”

“Hôm nay không gặp anh Phong, tao sẽ không lui binh!”

Long Tuấn Hạo lời ít ý nhiều, căn bản không hề phí thêm nửa lời. Anh ta hiện tại không hề biết có phải Cao Phong đã hoàn toàn bị đám cướp Nam Cương này bắt giữ hay không.

Cho nên, anh ta tạm thời sẽ không tùy tiện tiến công.

Tất cả, đều là vì nhiệm vụ quan trọng cứu Cao Phong ra.

Nếu không, anh ta nửa lời thừa thãi cũng chẳng muốn nói với bọn họ.

“Tung tích của anh Phong của chúng mày, bọn tao không biết.”

Kẻ cướp trung niên Nam Cương này hừ một tiếng đáp. Bọn chúng quả thực không biết.

Bọn chúng chỉ biết, mỗi một người của Phong Hạo sục sôi căm phẫn, đều là vì muốn báo thù cho anh Phong của họ. Nhưng Cao Phong ở nơi nào, bọn chúng cũng không rõ.

“Mày không biết, vậy tìm người biết tới đây nói.”