Rể Quý Rể Hiền

Chương 3642




Chương 3642

“Đê tiện ư? Chẳng lẽ anh muốn ngồi giảng đạo lí với bọn cướp hay sao?”

Vu Chính Bình hừ lạnh một tiếng, rồi nói: “Người xưa có câu không độc không phải người đàn ông chân chính! Tôi cảm thấy cách làm của Cao Phong rất ổn.”

Ông Trần gật đầu đồng ý, nói: “Đúng là không tồi! Mấy năm gần đây, bọn cướp ở Nam Cương nói mãi không sửa, rất nhiều lần nhăm nhe xâm lấn biên giới của chúng ta.”

“Cho nên lúc này chúng ta tuyệt đối không thể nhân từ được nữa, phỉa dùng máu mới khiến bọn chúng kinh sợ được.”

“Đối mặt với kẻ địch, cậu phải giết bọn chúng khiến cho bọn chung cảm thấy sợ hãi, khiến cho bọn chúng khi nhìn thấy cậu thì phải kinh sợ, có như thế mới duy trì sự ổn định và an toàn được.”

“Cao Phong, đúng là người tài!.”

Ông Trần vừa nói xong, lại khen ngợi thêm một câu

Không có ai chết cả!

Đây là chiến tích thần thoại, cần phải đưa ngay vào sử sách

Lại một lần nữa, Cao Phong khiến cho ông ta cùng với mọi người cảm thấy bất ngờ và kinh ngạc

Thật sự đã khiến cho ông Trần cảm thấy vô cùng xúc động.

Nếu không phải lúc trước ông ta tự nguyện trao cơ hội này cho Cao Phong thì nao có những chiến thắng liên tục như hôm nay?

Đời này ông ta trải qua nhiều trận chiế như vậy nhưng lại chưa từng đưa ra quyết định nào như vậy, nhưng chính vì vậy lại khiến ông ta càng cảm thấy vui vẻ hơn.

“Vu Chính Bình, lúc trước nếu như tôi không ngăn cản thì cậu cùng với những người định xử lí cậu ta rồi phải không?”

“Bây giờ, cậu lại nói gì chứ?”

Lúc này, ông Trần nói với vẻ hãnh diện.

“Ông Trần, ông đừng nói nữa, đâu phải ai cũng làm thánh nhân mãi được.”

“Lần này là do tôi sai được chưa?”

“Chuyện này, tôi sẽ không bao giờ…nói nữa, hơn nữa sau khi Cao Phong trở về, tôi nhất định sẽ đàng hoàng xin lỗi cậu ấy.”

Vu Chính Bình sờ sờ đầu, anh ta đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục.

“Ha ha!”

“Chắc là không bao lâu nữa cậu ta sẽ trở về thôi!”

Ông Trần cười ha ha, dùng tay vuốt râu, mặt đầy vẻ chờ mong

“Thưa ông Trần, hiện tại cậu Phong đang chiếm giữ ở vùng Tam Giác Vàng.”

“Nhờ có sự liên minh này mà quân số đã lên tới hơn 200 nghìn người.”

“Chỉ cần cậu ấy chỉ huy quân tiến về phía nam, một đường quét ngang, thì chỉ mất vài ngày là có thể quét sạch cả Nam Cương!”

“Xem ra thời gian chiến thắng trở về đã sắp tới rồi!”

Ngữ khí của Lâm Thừa Khải vô cùng phấn chấn, những người cũng như vậy, vô cùng kích động.

Mọi người trong doanh trại đều vô cùng kích động.

Nếu thật sự có thể quét sạch được đám cướp ở Nam Cương thì có ý nghĩa rất lớn!

Khi đó, không chỉ nâng cao được uy tín của đất nước ta, mà còn có thể răn đe được các thế lực khác trên biên giới, không để chúng quá tự phụ.

Dù sao, một khi Cao Phong có thể bình ổn được Nam Cương thì nhất định cậu ta có thể bình ổn được phần biên giới ở phía đông, thậm chí còn cả ở những nơi khác nữa.

Có thể nói hiện tại Cao Phong chính là quân bài lớn nhất ở Việt Nam.

Quân bài vừa ra, cả đám cướp bóc đều phải hoảng sợ mà lui.

“Đúng, cứ một đường như vậy chắc hẳn có thể chóng dẹp yên được Nam Cương.”

Vu Chính Bình cũng gật đầu, trong lòng cũng âm thầm xúc động.

Thế nhưng trong lòng của ông Trần cũng rất vui vẻ, ông ta cũng khẽ lắc đầu.

“Mấy người không mới đắc ý một chút mà đã quên rồi đấy chứ?”

Ông Trần nói một câu khiến cả đám người cảm thấy khó hiểu.

Hiện tại tất cả mọi người đều đang cảm thấy vui vẻ, tự nhiên ông Trần nói một câu như vậy khiến mọi người cảm thấy mất hứng.

“Ông Trần, ông làm sao vậy?”

Vu Chính Bình cảm thấy khó hiểu, khẽ nhíu mày hỏi.

“Thắng lợi là một chuyện rất đáng vui mừng.”