Rể Quý Rể Hiền

Chương 3630




Chương 3630

Hai tay Cao Phong chậm rãi đưa ra đằng sau, hơi nắm chặt rồi lại buông lỏng ra, sau đó anh mới trầm giọng nói.

Sĩ quan phụ tá lau vết đi vết máu mũi, nằm trên đất nói: “Anh, em sai rồi, em xin lỗi chuyện trước đây.”

“Bộp! Bộp!”

Tên thanh niên Nam Cương kia không nói hai lời, lại lần nữa bước lên đá thêm hai phát.

“Con mẹ mày gọi ai là anh hả? Gọi ông nội, hiểu chưa?”

Tên thanh niên hơi cúi người, nét mặt vừa trào phúng vừa khinh thường nhìn sĩ quan phụ tá.

“Mày quá đáng rồi đấy!”

Các chiến sĩ Vũ Nặc vây quanh đấy ngay tức thì có hơi không kiềm chế nổi, tất cả đều kêu lên phẫn nộ.

“Làm gì hả? Muốn làm phản?”

“Cũng không nhìn lại xem bên chúng mày có bao nhiêu người, bên ông đây có bao nhiêu người hả!”

Tên thanh niên Nam Cương kia lại đạp thêm một phát, giẫm chân lên ngực sĩ quan phụ tá, giọng điệu tràn đầy coi thường.

Vừa dứt lời, các chiến sĩ Vũ Nặc xung quanh đó đều dần thu liễm lại.

Lúc này đám chiến sĩ Nam Cương bên bọn họ đã lên đến gần sáu mươi nghìn người.

Tuy khối tập đoàn Vũ Nặc cũng không ít người hơn chỗ này nhưng nếu thật sự xông vào đánh nhau thì chắc chắn sẽ chịu thiệt hại nặng nề.

Cao Phong cũng tuyệt đối không cho phép bên quân mình xảy ra tổn thất nặng nề đến vậy.

“Cũng tàm tạm rồi, sĩ quan phụ tá bên anh cũng thật không hiểu chuyện, anh em Nam Cương chúng tôi cũng rộng lượng cho qua.”

“Muốn uống rượu đúng chứ, vậy thì tôi đây đem rượu lên cho anh em.”

“Vốn tôi định chuẩn bị chỗ rượu này đợi anh em chúng ta khải hoàn trở bề rồi mới mở ra.”

“Nhưng nếu anh em đã có hứng thì hiện giờ chúng ta uống liền.”

Cao Phong hít sâu một hơi rồi mới cười nói.

“Haiz, quân sư nhỏ như anh mà cũng biết điều đấy. Thế này còn tạm được chứ!”

“Cứ như vậy thì có phải xong sớm rồi không?”

Tên thanh niên Nam Cương cười ha hả rút lại chân, vẻ mặt vênh váo.

“Ha ha ha! Anh Vân thật ngầu!”

“Anh Vân vừa lên tiếng đã lập tức có rượu! Ha ha!”

Hàng chục nghìn tên cường đạo Nam Cương đồng thanh cười lớn, trong mắt càng thêm tràn ngập vẻ khinh thường.

“Người anh em, rượu ở chỗ chúng tôi có hơi mạnh đấy, sẽ không làm lỡ chuyện chứ?”

Trước khi Cao Phong cho người đi lấy rượu còn nói một câu đầy ẩn ý.

“Bậy nào! Anh Vân của chúng tôi có loại rượu mạnh nào là chưa từng uống qua chứ!”

“Nhanh đi lấy đi, sẽ không làm lỡ chuyện đánh trận đâu! Càng uống càng có sức đánh đấm đấy!”

Hàng chục nghìn tên cường đạo Nam Cương đồng thanh hô lớn.

“Được. Lấy rượu lên đi.”

Cao Phong gật đầu rồi lập tức hạ lệnh xuống.

“Đợi đã, để thủ lĩnh của các anh tự mình lấy rượu cho chúng tôi, như vậy mới có thể thể hiện được thành ý của các anh chứ.”

Tên thanh niên tên Vân kia giọng điệu cợt nhả, giơ tay ra kéo Cao Phong lại.

“Thủ lĩnh của chúng tôi bị thương rồi, hiện giờ còn đang dưỡng thương đấy.” Cao Phong dừng lại một chút rồi mới cười giải thích.

“Vậy con mẹ nó anh đi lấy đi.”

Anh Vân không nói hai lời, lần thứ ba đẩy Cao Phong đi.

“Được, để tôi đi lấy cho mọi người.”

Cao Phong nhìn đồng hồ rồi mới gật đầu nói.

Tiếp đó, Cao Phong dẫn theo một vài người đi ra đằng sau doanh trại, bắt đầu chuyển rượu về bên này.

Trong một góc phía sau doanh trại, Cao Phong lấy điện thoại gửi tin nhắn đi.

Sau đó mở hết toàn bộ máy nhiễu sóng lên, thẳng tay cắt đứt toàn bộ liên hệ với bên ngoài.

Mười phút sau, Cao Phong dẫn theo một đám chiến sĩ Vũ Nặc bê hết vò rượu đế này đến vò rượu đế khác lên.