Rể Quý Rể Hiền

Chương 3620




Chương 3620

“Khi cậu ấy chiến thắng trở về, tôi sẽ phong cậu ấy lên quân hàm cấp Tướng!”

“Hôm nay tôi nghe lời mọi người, hiện tại không bàn chuyện này nữa.”

“Nhưng đợi đến khi cậu ấy thắng lợi trở về, nếu như cấp trên không muốn, mọi người đều sẽ phải cùng tôi kêu oan cho cậu ấy.”

Ông Trần từ từ đảo mắt qua đám người, trầm giọng nói.

“Chuyện này…”

Vu Chính Bình sửng sốt một chút, sau đó nói: “Được rồi! Nếu cậu ta thật sự có thể chiến thắng trở về, vậy tôi, Vu Chính Bình, nguyện ý cùng Ông Trần giúp cậu ta đòi lại công bằng!”

“Kim Thành nguyện ý!” Cao Kim Thành gật đầu. Những người trung niên khác cũng trực tiếp gật đầu đồng ý không chút do dự. Bọn họ tạm thời gác lại vấn đề này.

Mọi chuyện đều phải chờ đến giây phút Cao Phong chiến thắng trở về. Đến lúc đó, nỗi oan được giải, mọi người trên thế giới đều sẽ rõ ràng. Ngoài ra, còn có thể đem danh hiệu về làm vinh quang cả gia đình, rạng danh dòng họ.

“Hô!” Ông Trần thở ra một hơi: “Truyền lệnh xuống, bằng mọi giá phải đem chuyện xảy ra vào tối qua đè xuống, không được để lộ bất cứ tin tức nào! Nhất định phải cố gắng hết sức, đem hết năng lực hỗ trợ Cao Phong! Nếu nó muốn chơi một chút mưu kế với mấy tên cướp Nam Cương kia, chúng ta đương nhiên phải hợp tác cùng!”

Nếu như Ông Trần hiện tại không thể ngăn Cao Phong, vậy ông phải cố gắng hết tất cả khả năng để giúp đỡ anh ta trên những phương diện khác.

“Ông Trần, ý của ông là…?” Cao Kim Thành nghe vậy cũng sửng sốt, vội vàng hỏi.

Ông Trần chậm rãi ngồi xuống nói: “Thủ đoạn dối trời lừa biển này của Cao Phong, có thể đối phó với bọn cướp Nam Cương. Ngoài sự cẩn trọng của nó và sự chủ quan của bọn người kia, thực ra trong đó cũng không thể không thiếu nhiều yếu tố may mắn.

“Chúng ta phải làm tất cả những gì có thể để phong toả tin tức đêm qua và ngăn không để bọn cướp Nam Cương có được tin tức là vì hành động lần này của Cao Phong hoàn toàn rất nguy hiểm. Nếu chuyện này bại lộ, Cao Phong chẳng khác nào sẽ đồng thời đắc tội tất cả bọn chúng. Đến lúc đó, sợ rằng trong cơn thịnh nộ bọn chúng có thể sẽ giết chết nó! Tôi biết chắc chắn nó sẽ tìm cách ngăn chặn tin tức lan rộng, vì vậy chúng ta ở ngoài thêm một lớp dù bảo vệ, cũng không phải dư thừa.”

Ông Trần lúc này mới bình tĩnh lại, hơi nheo mắt phân tích.

Hành vi nguy hiểm lần này của Cao Phong, chỉ cần không cẩn thận một chút, có thể sẽ rơi xuống vách núi cao nghìn mét, thịt nát xương tan.

Vì vậy Ông Trần muốn xây một tấm lưới an toàn khác dưới dây thép dưới chân anh ta. Chỉ cần có tác dụng, dù là một chút rất nhỏ cũng không sao.

“Vâng!” Cao Kim Thành đồng ý, sau đó liền thu xếp ổn thỏa mọi chuyện.

Sau trận chiến này, trận chiến giữa Cao Phong và bọn cướp Nam cương mới được xem là thật sự bắt đầu

Mà ở bên trong này, cũng xua tan đi sự nghi ngờ đối với Cao Phong.

Trên thực tế, chuyến đi này của Cao Phong được rất nhiều người chú ý đến.

Mấy ngày trước Cao Phong không phái quân đi, lại còn không ngừng tiếp xúc với những người… bọn cướp Nam Cương kia, khiến cho không ít người có chút lo lắng. Giờ đây, họ đã có thể hoàn toàn xua tan nỗi lo lắng trong lòng được rồi.

Phía Bắc Nam Cương, Tam Giác Vàng.

Trong khối tập đoàn Vũ Nặc, Cao Phong chậm rãi đặt điện thoại di động cá nhân xuống. Anh vừa gọi cho mấy người Long Tuấn Hạo, cùng nhau bàn kế hoạch tiếp theo.

“Hoàng Hà.” Cao Phong hướng phía cửa gọi một tiếng.

Vương Hoàng Hà trả lời, bước vào ngay lập tức.

“Công việc kết thúc thế nào rồi?” Cao Phong nhéo khóe mắt, trên mặt mệt mỏi hỏi.

“Anh Phong, theo chỉ thị của anh, bây giờ nếu muốn giết bọn trộm Nam Cương thì có thể liền giết ngay lập tức. Tay tất cả bọn họ đều từng nhuốm máu những người chiến sĩ Việt Nam chúng ta, vì vậy một chút lưu tình chúng tôi cũng tuyệt đối không có. Cũng không cần tù binh, như vậy chỉ thêm tốn lương thực của chúng ta.” Vương Hoàng Hà ngay lập tức báo cáo cẩn thận tình hình cho Cao Phong.

Cao Phong khẽ gật đầu. Cho dù anh có nương tay với những thế lực của núi Kim Giác, cũng sẽ không hạ thủ lưu tình với bọn cướp Nam Cương. Vì dám xâm phạm biên giới Việt Nam, trong lòng anh đã trực tiếp định án tử hình cho họ.

“Tin tức bị phóng toả?”

“Trong thời gian này, không cho bất cứ người nào được phép sở dụng thiết bị liên lạc. Ngoài ra, không có lệnh của tôi, dù là người nào cũng không được rời nơi trú quân một mình. Hơn nữa, thiết bị gây nhiễu tín hiệu cũng phải được sử dụng, và phải được bảo vệ nghiêm ngặt.”

Cao Phong rất quan tâm đến vấn đề này.

Nếu muốn thực hiện kế hoạch tiếp theo, anh phải đảm bảo rằng tin tức không bị rò rỉ. Sau đó, lợi dụng sự chênh lệch thông tin của bọn trộm Nam Cương, tiếp tục lừa chúng.

Cao Phong muốn cố gắng hết sức mình, làm suy yếu lực lượng của những tên trộm ở Nam Cương.