Rể Quý Rể Hiền

Chương 3575




Chương 3575

Nếu tiếp tục như vậy, họ sẽ rơi vào vòng bao vây của đối phương!

Nếu không phải Cao Phong sát cánh chiến đấu với bọn họ, bọn họ còn nghĩ ngờ rằng Cao Phong muốn mượn tay của Mật Kiền để diệt trừ bọn họ!

“Thôi! Đừng thắc mắc, anh Phong bảo làm gì thì làm đấy!”

“Nghe theo mệnh lệnh! Đứa nào còn nói nữa là tao giết đứa đấy!”

Long Tuấn Hạo cầm súng tiểu liên, lâu đi những hạt mồ hôi trên mặt, gầm lên.

“Vâng!”

Mọi người đáp một tiếng, lại tiếp tục trốn chạy.

Dọc theo đường đi đám người Cao Phong bị vô số người đuổi theo, giống như muốn nhổ cỏ tận gốc.

Đúng vậy đám người Cao Phong trong mắt người khác lúc này như kẻ xa cơ thất thế.

“Ầm! Đùng đoàng!” Tiếng bom đạn nổ.

“Tằng tằng tằng tằng tằng tằng!” Tiếng súng tiểu liên dồn dập và mãnh liệt.

“Bằng bằng bằng bằng bằng bằng!” Tiếng của súng đại liên đều đặn và nặng nề.

Ở Tam Giác Vàng rộng lớn này, tiếng pháo súng liên tục không ngừng.

Cả đêm không ngừng nghỉ.

Đêm đó, tinh nhuệ Phong Hạo do Cao Phong chỉ huy làm náo động cả một vùng rộng lớn.

“Mẹ nó chứ! Những con chó điên này ở đâu ra vậy? Nhìn thấy người là cắn, cắn xong liền chạy đi?”

“Đuổi theo cho tao! Đuổi theo! Giết chúng!”

Vô số doanh trại đều bị Cao Phong và những người khác khiêu khích.

Lúc này Cao Phong chẳng khác gì một tên hèn hạ, hễ đụng vào ai là sẽ bỏ chạy.

Muốn giết tao thì đuổi theo tao đi!

Buổi tối hôm nay Cao Phong đã đắc tội rất nhiều người.

Bọn họ bao vây bọn người Cao Phong bốn phương tám hướng.

Khu vực mà bọn Cao Phong có thể hoạt động cũng càng ngày càng ít đi.

“Mẹ nó! Bọn này chỉ là một đám hỗn tạp đến quấy phá! Đuổi theo! Tất cả đuổi theo!”

Nghe thấy tiếng chửi bới của đối phương, Long Tuấn Hạo bật cười.

“Tao chính là đến để quấy phá đấy, nhưng dù sao tao cũng chỉ đến để chọc phá mà thôi!”

“Bọn mày nghĩ kỹ mà xem, tao là cái gì và bọn mày là cái cứt gì! Hahaha!”

Long Tuấn Hạo bắn một phát đạn qua rồi lại bỏ chạy.

Người của đối phương tức giận hoả bốc lên đầu đuổi theo không ngừng.

“Bắn! Bắn!”

“Vãi chưởng, khắp nơi đều có người đến rồi, phía nào cũng có người! Đánh!”

“Đánh trả! Mẹ nó!”

Cho đến lúc này, sĩ quan phụ tá mới hiểu được tại sao Cao Phong muốn bọn họ mang theo súng tiểu liên.

Nếu họ không mang đủ đạn, thì họ đã sớm hết đạn từ lâu rồi.

Nhưng không ai trong số họ biết Cao Phong làm vậy là có ý gì, rốt cuộc là vì cái gì.

Chẳng lẽ là đến để chọc phá thôi à?

Không ai biết họ chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của anh.

Đêm nay, khu Tam Giác Vàng vốn yên tĩnh bấy lâu nay lại trở nên sôi động.

Tại một khu vực cố định như vậy đã mở ra trận chiến đầu tiên của Cao Phong đến Nam Cương.

Rất nhiều thế lực không bị ảnh hưởng đều thờ ở đứng nhìn mà không dám đứng ra giúp đỡ.

Tiếng súng nổ, tiếng giết lẫn nhau vang mãi đến năm giờ sáng mới từ từ dừng lại.

Không ai biết kết quả rốt cuộc là gì.

Chỉ biết rằng cho dù ở rất xa cũng có thể ngửi thấy một mùi máu tanh nồng nặc.

Sau một đêm, màn đêm biến mất và ánh sáng lại xuất hiện trên mặt đất.

Trong nước, Thủ đô.

Bên ngoài phòng của ông Trần, lúc này có hai binh sĩ đứng canh.

Vẻ mặt của mỗi người đều rất lo lắng.

Và khuôn mặt của Lâm Thừa Khải cũng rất nghiêm trọng giống như gặp phải chuyện gì khó giải quyết.

Tối hôm qua, ông Trần đã thu xếp xong việc ở thành phố Hà Nội lúc trở về thủ đô thì đã rất muộn rồi.