Rể Quý Rể Hiền

Chương 3565




Chương 3565

Người đàn ông trung niên cau mày ra lệnh.

Cả chục cảnh sát lập tức lấy còng ra và chuẩn bị bắt người.

Thậm chí còn có người chuẩn bị kiểm tra Kim Tuyết Mai.

“Thằng khốn! Tiếp tục chém gió đi!”

“Con trai tôi không phải chỉ là mắng cô ta một câu sao?”

“Tôi bây giờ vẫn muốn mắng cô ta, cô ta chỉ là một con đĩ, loại đĩ điếm rẻ rách!”

“Kim Tuyết Mai, cô chính là một con đĩ điếm, cô định làm gì tôi?”

Người đàn ông trung niên nhà họ Kiều đột nhiên đứng dậy, rống lên.

Bây giờ đội trưởng Lâm đang ở đây, ông ta một chút cũng không sợ, thoải mái xả cơn tức trong lòng.

“Nói ít thôi.” Đội trưởng Lâm khẽ nhíu mày

“Tôi phải nói, Kim Tuyết Mai chỉ là một cái con điếm! Đồ khốn! Giết tôi đi!”

“Giết tôi trước mặt đội trưởng Lâm đi, con điếm Kim Tuyết Mai, tôi vẫn muốn chơi cô đấy, haha!”

“Tôi…”

“Pằng pằng pằng pằng!”

“Pằng pằng pằng pằng!”

Người thanh niên vừa nói xong thì ngay lập tức tiếng súng nổ lên.

Lần này, tiếng súng tiếp tục kéo dài hơn nửa phút.

Liền nhìn thấy cảnh người nhà họ Kiều bị bắn liên tục vào người, chẳng mấy chốc máu chảy khắp người.

“Phụt”

Người đàn ông trung niên ngã xuống đất khiến mọi người bàng hoàng.

Tất cả mọi người nhà họ Kiều đều sửng sốt, đội trưởng Lâm cũng vô cùng kinh ngạc.

Không ai có thể ngờ rằng cấp dưới của Cao Phong có thể kiêu ngạo như vậy.

Trước mặt đội trưởng Lâm, dám bắn chết người?

Điều này không có gì là lạ cả.

“Cho dù là ai, dám xúc phạm đến chị dâu Kim Tuyết Mai đều đáng tội chết”

“Một người giết một người bắn, hai chúng tôi là người nổ súng, hãy bắt chúng tôi đi”

Hai người lính áo đen bỏ súng xuống và bước lên phía trước.

“Đến lượt các người rồi, bắt hết đi!”

Đội trưởng Lâm tức giận, la to.

“Ai động vào chị dâu Tuyết Mai, đừng trách tôi nhẫn tâm.”

Thanh niên dẫn đầu hừ nhẹ một cái, ra hiệu gọi những người lính áo đen khác.

Mỗi người lính mặc đồ đen đều có dáng vẻ nghiêm túc và quyết tâm đến cực điểm.

Yêu cầu đến bọn họ chỉ có một.

Bắt bọn họ đi thì có thể.

Nhưng nếu muốn động vào Kim Tuyết Mai, thì phải bước qua xác của bọn họ đã.

“Các người muốn làm phản sao?”

Đội trưởng Lâm nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy sự uy nghiêm của mình bị xâm phạm.

Gần trăm người lính áo đen không nói một lời, im lặng bày tỏ thái độ.

“Hôm nay, tôi phải đưa tất cả các người đi.”

“Tôi muốn xem, bây giờ Cao Phong không có ở đây thì ai có tiếng nói cuối cùng ở thành phố Hà Nội này!”

Đội trưởng Lâm hừ lạnh một tiếng rồi xua tay ngay lập tức.

“Cao Phong có ở đây hay không cũng không quan trọng.”

“Lời ông nói cũng không là gì cả.”

Ngay lúc căng thẳng đó, có một giọng nói vang lên từ phía sau.

Mọi người theo tiềm thức đều quay đầu lại.

Phía sau mọi người không biết từ lúc nào có hàng dài đoàn xe đang lao tới.

Trước đó họ đã lo lắng đến nỗi không ai nhận ra có gì ở đằng sau.

“Ai vậy? Long Chí Minh hay Liễu Gia Bình?”

“Tôi nói cho các người biết, giết người ở nơi công cộng, không ai có thể cứu được các người đâu.”