Rể Quý Rể Hiền

Chương 3502




Chương 3502

Hơn nữa ông Trần biết, đây vẫn là bởi vì, vệ sĩ biên giới luôn ẩn nhẫn chịu đựng, mới giảm tỉ lệ tử vong xuống mức này.

Bằng không, người chết sẽ càng nhiều…

“Trong một năm, tổn hại mấy nghìn vệ sĩ tinh anh.”

“Các cậu cũng đều có gia đình có nhà cửa, vợ con trong nhà đợi chờ, cũng như cha mẹ tóc trắng xóa chờ đợi trông mong…”

“Nhưng, bọn họ… lại không thể về được nữa!”

Ông Trần chậm rãi ngẩng đầu, vành mắt đỏ rực.

Ông ta cả đời chinh chiến, sớm đã nhìn quen vô số lần đánh giết, thậm chí rất nhiều người cảm thấy ông ta có chút lạnh lùng vô tình.

Nhưng chỉ có ông Trần biết, nếu có thể dùng số ít tử vong, đổi lấy an ổn của càng nhiều người thì cũng xứng đáng.

Chỉ cần dính vào chiến tranh, sẽ không thể không có thương vong.

Cho nên, ông Trần rất lạnh nhạt đối với sinh tử.

Nhưng chuyện này, ông ta không có cách nào nhìn ra được.

“Thật ra, mỗi một người vệ sĩ lúc nhập ngũ, trấn thủ biên giới hoặc lúc lên chiến trường, đều là ôm lòng rằng mình sẽ chết.”

“Hi sinh, rất bình thường.”

“Nhưng, tôi vẫn rất hận!”

“Nếu bọn họ thật sự hi sinh trên chiến trường, vì nước quên mình, đó là vinh quang của bọn họ, chuyện này đối với mỗi người vệ sĩ mà nói, cũng là kết quả tốt nhất!”

“Nhưng, bọn họ lại là chết trên tay bọn cường đạo, đây chính là cái chết không rõ ràng như vậy, các cậu nói xem, tôi làm sao không hận?”

Ông Trần trừng lớn hai mắt, đưa tay vỗ mặt bàn.

Ông lão năm nay gần chín mươi tuổi, lúc này một cơn phẫn nộ tràn ngập trong lời nói.

Những người khác trong phòng, cũng là toàn bộ cúi đầu thở dài.

Kể cả Lâm Thừa Khải luôn trừng mắt với Long Tuấn Hạo, cũng chậm rãi cúi đầu xuống.

Hi sinh trên chiến trường, bọn họ không sợ, đây là vinh dự cao nhất trong quân đội!

Nhưng, chết không minh bạch, bọn họ không muốn, bọn họ không cam tâm!

“Cao Phong, cậu có thể hiểu tâm trạng của tôi không?”

“Tôi nghe nói cậu cũng sắp phải làm cha rồi, cậu nghĩ xem những vệ sĩ thủ vệ biên giới kia, vợ con trong nhà bọn họ, lại cũng không thấy được bọn họ nữa…”

Ông Trần chậm rãi ngẩng đầu, vành mắt hồng nhuận nhìn Cao Phong.

Cao Phong cúi đầu trầm mặc, sờ chóp mũi một chút, nói: “Tôi hiểu!”

Không phải là cha mẹ, không biết loại ngậm đắng nuốt cay đó.

Cao Phong đã sắp làm cha, anh còn phải sắm vai một người chồng.

Nghĩ đến Kim Tuyết Mai và hai bảo bối, nếu như mất đi Cao Phong, vậy nên đau khổ bậc nào?

Mà phần đau khổ này, đối với mỗi gia đình đều là giống nhau.

Trong lòng Cao Phong khẽ thở dài, xem ra đi biên giới, anh đã không có bất cứ lí do cự tuyệt.

“Ông Trần, ông nói đi, muốn tôi làm thế nào?”

Cao Phong khẽ cắn răng, ngẩng đầu nhìn hướng ông Trần.

Ông Trần cùng Cao Phong nhìn nhau đủ gần nửa phút, mới chậm rãi gật đầu.

“Tôi muốn để cậu sử dụng lực lượng ở nước ngoài của cậu, dẹp yên cường đạo ở biên giới, vì binh sĩ đã chết trận mà báo thù rửa hận!”

“Giữ nước Việt Nam thái bình an ổn, uy chấn biên giới, để bọn họ hiểu rõ thái độ của nước Việt Nam chúng ta!”

Ông Trần nói một phen, nói hùng hổ dữ dội, làm người ta tràn đầy nhiệt huyết.

“Vãn bối đồng ý.”

Cao Phong trầm mặc mấy giây, vẫn là nặng nề gật đầu.

Về công về tư, anh đều không có lí do cự tuyệt.

“Được!”

Ông Trần khen ngợi một tiếng, trực tiếp duỗi bàn tay ra, ngón tay trỏ chỉ vào nơi nào đó.

“Đây là Cảnh Đông.”