Rể Quý Rể Hiền

Chương 3482




Chương 3482

Kim Vũ Kiên cũng bắt đầu cảm thấy không vui: “Tất nhiên phải có chuyện gì đó thì chúng tôi mới tới tìm viện trưởng rồi, mong anh giúp chúng tôi gọi một cuộc điện thoại.”

“Ha ha, mấy người tự đi mà tìm. Chuyện này không nằm trong phạm vi làm việc của tôi, một bệnh viện nhỏ như thế này mà suốt ngày bắt tôi phải làm việc này phải làm việc kia. Lúc ở nước ngoài tôi chính là một nhân tài xuất chúng hơn người đấy, vậy mà tôi lại phải tới đất nước của các người để làm việc thì thực sự vô lý không tưởng nổi.” Hình như tên bác sĩ người nước ngoài này nổi giận rồi nên trút toàn bộ tâm trạng của mình lên đầu đám người Kim Ngọc Hải.

“Tôi hỏi chút không phải chứ anh bị bệnh đúng không? Đã không thích Việt Nam thì anh còn đến đây làm cái gì?” Bây giờ Kim Vũ Kiên không thể nhịn nổi nữa, cô lạnh lùng giễu cợt một câu.

Cậu thanh niên người nước ngoài kia cũng đáp lời luôn: “Cô tưởng cô muốn tới đây ấy à? Nếu không phải được cấp trên sắp xếp thì tôi sẽ đến cái nơi lạc hậu như đất nước của các người ư?”

“Vậy thì mời anh, từ đâu tới thì mau cút về chỗ đó. Việt Nam rất hoan nghênh du khách nước ngoài nhưng chúng tôi chỉ chào đón những người có tư cách và phẩm chất đầy đủ thôi.” Đúng lúc đó thì một giọng nói lạnh lẽo như băng truyền tới từ phía xa.

Chỉ một câu nói thôi cũng đủ khiến cậu thanh niên người nước ngoài đó đỏ mặt tía tai, trong mắt cũng hiện ra lửa giận.

Những người đang xếp hàng để đăng ký trong sảnh lớn cũng đồng loạt quay đầu lại nhìn. Họ thấy tên bác sĩ người nước ngoài kia thì đều hừ lạnh một cái. Thái độ của tên bác sĩ người nước ngoài này đúng là khiến cho người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Nghe nói Việt Nam là một đất nước rất trọng lễ nghi nhưng theo tôi thấy thì tất cả các người đều chỉ là mấy kẻ ăn nói hàm hồ mà thôi.”

Dường như cậu thanh niên người nước ngoài này đã tức giận lắm rồi nên cũng bắt đầu nói năng lộn xộn.

“Trọng lễ nghi nhưng cũng còn phải xem đối phương là ai đã. Nếu cậu dành sự tôn trọng cho người đối diện thì tất nhiên chúng tôi sẽ chào đón cậu, nhưng nếu cậu đã không coi ai ra gì thì tội gì mà chúng tôi phải đàng hoàng lễ nghi với cậu? Sao hả, ở nước ngoài tới đây nên có cảm giác vượt trội hơn người lắm đúng không?” Cao Vũ đỡ Kim Tuyết Mai rồi chầm chậm đi tới bên quầy tư vấn.

“Đúng thế, nói không sai.”

“Người Việt Nam chúng tôi sẽ không ỷ thế hiếp người nhưng cũng sẽ không dung túng và tha thứ cho loại người ngu ngốc đâu.”

“Chê đất nước chúng tôi không tốt thì quay về đất nước của mình đi.”

Có rất nhiều người đứng trong sảnh lớn cũng đã bắt đầu trầm trồ khen ngợi rồi lên tiếng ủng hộ Cao Vũ. Họ chỉ là bệnh nhân tới khám ở bệnh viện nên trước đây không hề có đủ can đảm để khiếu nại cậu thanh niên người nước ngoài đó. Thế nên bây giờ có người dám đứng lên đối đầu với cậu ta thì sự kìm nén trong lòng họ như được bạo phát.

“Anh… Anh… Fuck!” Cậu thanh niên người nước ngoài đó tức giận đến mức đỏ mặt tía tai rồi chỉ vào mặt Cao Vũ mà chửi một câu.

“Được lắm, chửi tôi hả? Ở Thành phố Hà Nội này thì cậu là người đầu tiên đấy, mà tôi nghĩ cậu cũng là người cuối cùng luôn.” Cao Vũ chậm rãi đi tới rồi nhìn cậu thanh niên người nước ngoài trước mặt mình rồi nói.

“Cao Vũ, đây là bệnh viện đó, chúng ta không nên gây ầm ĩ đâu anh…” Kim Tuyết Mai hơi lo lắng nên nói nhỏ bên tai Cao Vũ.

“Không sao đâu em, anh cho cậu ta biết thế nào là nguyên tắc thôi.” Cao Vũ khẽ xua tay.

Bệnh viện?

Ở Thành phố Hà Nội rộng lớn này thì Cao Vũ có thể lớn lối ở bất cứ nơi nào mà anh muốn. Anh đi tới bệnh viện này đã là cho họ thể diện lắm rồi đấy.

Có một vài bác sĩ, y tá nhìn thấy Cao Vũ thì vẻ mặt chấn động một lát rồi vội vàng chạy về phía phòng làm việc của viện trưởng.

Cậu thanh niên người nước ngoài tức giận vô cùng rồi chỉ vào Cao Vũ mà gào lên.

“Việc ở đây do cậu quyết định?” Cao Vũ cười khẩy trong lòng một cái.

“Đúng thế, chuyện ở đây do tôi quyết định. Tôi sẽ không cho anh đăng ký khám, cũng sẽ không cho phép ai viết giấy đăng ký cho anh đâu.” Trên mặt cậu thanh niên trẻ tuổi đó tràn ngập vẻ kiêu ngạo.

“Xin lỗi…” Cao Vũ chậm rãi nói: “Toàn bộ Thành phố Hà Nội này đều là do tôi quyết định. Thế nên tôi cũng quyết định rồi, bắt đầu từ hôm nay, cậu có thể cút khỏi Thành phố Hà Nội mà trở về với đất nước yêu dấu của cậu đi.”

Nghe vậy thì cậu thanh niên người nước ngoài đó trợn trừng hai mắt rồi hét lên: “Fuck, người Việt Nam các anh chỉ biết ba hoa khoác lác là giỏi.

Cao Vũ cười lạnh lùng rồi thản nhiên nói: “Cút ngay đi cho tôi.”

“Bảo vệ, bảo vệ, có bệnh nhân gây rối.” Cậu thanh niên người nước ngoài vỗ vỗ bàn rồi lập tức hô to.

Khoảng hơn mười cậu thanh niên phụ trách công tác an ninh đã chờ sẵn ở ngoài cửa. Họ quan sát hết những chuyện đã và đang xảy ra ở trong sảnh nhưng không một ai bước lên.

Không phải hầu hết mọi người đều biết mặt Cao Vũ nhưng nếu đã là người của Thành phố Hà Nội thì phải biết một chuyện: Ai dám quản chuyện của Cao Vũ?