Rể Quý Rể Hiền

Chương 3455




Chương 3455

“Chú Trần! Cháu đã vận dụng không ít quan hệ, âm thầm lấy mẫu điều tra, cuối cùng đã lấy được DNA của Cao Kình Thiên năm đó.”

“Năm đó anh ta sinh ra trong nhà họ Cao, cũng không đến bệnh viện Đà Nẵng, cho nên vô cùng gian nan.”

Lâm Thừa Khải vừa nói, vừa lấy ra hai tờ giấy A4.

“Ngốc quá! Vì cậu ta không đến bệnh viện nên không thể điều tra sao?”

Ông Trần khẽ lắc đầu, trong giọng nói đầy bất đắc dĩ.

“Khụ khụ… Chú Trần! Cháu cũng nghĩ thế, nhưng không biết có phải là anh ta muốn che giấu hành tung hay không. Cho nên bất kỳ bệnh viện nào mà anh ta từng đến đều không có một bệnh án nào được ghi lại, càng không tìm được bất kỳ vật mẫu nào.”

“Cháu cũng không rõ anh ta cố tình làm vậy hay là có người xóa dấu vết giúp anh ta.” Lâm Thừa Khải nói đầy bất đắc dĩ.

“Thật sao? Chuyện này…”

Ông Trần nghe vậy bỗng cảm thấy rất sửng sốt, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ, sau đó vội vàng cầm lấy hai tờ giấy kia so sánh đối chiếu.

“Cho nên tôi chỉ có thể đi ngược lại, tìm ghi chép DNA lúc Cao Kình Thiên vừa mới sinh ra so sánh với ghi chép của cha ruột của cậu ta.”

Lâm Thừa Khải vừa mới nói đến đây, ông Trần đã lập tức ngắt lời, hỏi: “Vậy kết quả thế nào?”

Ông Trần nhất định phải biết rốt cuộc Cao Phong có phải là con cháu nhà họ Cao hay không.

“Xét nghiệm quan hệ ba con trùng khớp, cao đến chín mươi tám phần trăm.”

“Không thể nghi ngờ sự thật Cao Phong chính là con cháu nhà họ Cao.” Lâm Thừa Khải lập tức nói.

Ánh mắt Ông Trần vốn đầy kích động, dần trở nên ảm đạm đi trông thấy, sau đó mất hứng nhìn chằm chằm tờ giấy,

“Hừ!”

Ông Trần vứt mạnh hai tờ giấy sang một bên, từ từ ngã ra ghế, yên lặng hút thuốc.

“Ông Trần, ngài cảm thấy người chưa từng lên chiến trường như Cao Phong ta thật sự có thể hoàn thành nhiệm vụ sao?”

Lâm Thừa Khải nhận thấy tâm trạng ông Trần có gì đó không đúng, lập tức tìm lời dò hỏi.

Ông Trần từ từ nhả một ngụm khói, ngửa đầu nói: “Nếu cậu ta không phải con cháu nhà họ Cao thì chắc chắn cậu ta có thể hoàn thành!”

“Nhưng cậu ta lại là con cháu nhà họ Cao, vậy thì rất khó nói…”

Lâm Thừa Khải nghe thấy ông Trần nói vậy, nghi ngờ trong lòng càng trở nên mơ hồ.

Diệt sạch trộm cướp nơi biên cảnh và thân thế Cao Phong có liên quan gì sao?

“Chú Trần! Chú…”

Lâm Thừa Khải vừa định dò hỏi thêm, đã bị ông Trần xua tay ngắt lời.

“Chuyện này không nên hỏi thăm, không được hỏi thăm.” Ông Trần nhíu mày nói.

“Vâng!” Lâm Thừa Khải nhanh chóng gật đầu trả lời.

Ông Trần chậm rãi dụi tàn thuốc trong tay đi, sau đó nói: “Có điều, mặc dù cậu ta không giống trong suy nghĩ của tôi, nhưng năng lực của cậu ta đúng là không tệ. Nếu cậu ta có thể lấy thân phận con cháu nhà họ Cao mà hoàn thành nhiệm vụ này, điều này chứng tỏ cậu ta còn mạnh mẽ hơn cả trong tưởng tượng của tôi.”

Ông Trần nói, sâu thẳm trong mắt ông dâng lên một cảm xúc không thể diễn tả thành lời.

Trong đầu Lâm Thừa Khải ngập tràn nghi ngờ, nhưng lại không dám hỏi nhiều, chỉ có thể im lặng lau chùi tàn thuốc trên bàn.

Vùng biển nhà họ Cao, trên hòn đảo trung tâm, trong phòng Lâm Vạn Quân có ba người đang ngồi.

Lúc Cao Phong đi đến đây, Lâm Vạn Quân và một người trung niên nữa đang im lặng ngồi chờ.

Đầu tiên ba người nói sơ về sắp xếp bước tiếp theo của nhà họ Cao, sao đó mới từ từ vào chủ đề chính.

“Cậu Phong, có phải cậu đã quyết định đồng ý yêu cầu của ông Trần không?”

Lâm Vạn Quân hơi cân nhắc, cuối cùng vẫn đi thẳng vào vấn đề.

Cao Phong hơi do dự hai giây, gật đầu trả lời: “Đúng vậy, bây giờ cháu cũng không còn lựa chọn nào khác.”

“Hơn nữa, nếu có cơ hội ra sức vì nước, cháu sẽ không từ chối.”

Nói đến đây, Cao Phong âm thầm than nhẹ một tiếng.

Ở đà Nẵng, nhà họ Cao giống như là nước Việt Nam thu nhỏ.