Rể Quý Rể Hiền

Chương 3412




Chương 3412

“Bà thấy thế nào?”

Mấy chục người nhà họ Kiều vây quanh Kiều Thu Vân. Suy cho cùng thì họ đều không muốn trả tiền tuẫn táng, cũng sợ Kiều Thu Vân tranh gia sản với mình mà thôi. Nguồn cội của vạn ác suy cho cùng đều không thể thoát khỏi chữ “tiền”.

“Nói đi chứ! Cô thấy thế nào?” Người phụ nữ trung niên lại kêu lên.

Kiều Thu Vân còn chưa lên tiếng thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng vỗ tay vang dội.

“Tôi cảm thấy đề nghị này rất tốt.” Ngay sau đó, một giọng nói bỡn cợt vang lên. Giọng nói ấy không lớn, nhưng có thể truyền vào tai mọi người một cách rõ ràng, kéo dài không ngớt. Cả tòa nhà thoáng chốc im lặng.

“Đứa nào dám nhúng tay vào chuyện nhà họ Kiều!” Một thanh niên nhà họ Kiều bước lên, quát lớn.

“Hà Nội rộng lớn này không có chuyện gì mà tôi không thể nhúng tay, chỉ có chuyện tôi muốn nhúng tay hay không. Cao Phong tôi đây tung hoành Hà Nội, nhà họ Kiều lại là cái thá gì?”

Vừa dứt lời, một thanh niên xuất hiện ở cửa. Thanh niên này mặc một bộ âu phục cực kỳ vừa người, xem ra cũng rất coi trọng trường hợp này.

Tên con cháu nhà họ Kiều kia lập tức mở to mắt, yết hầu liên tục lăn lộn, trong lòng vô cùng khẩn trương. Có những lời có thể nói sau lưng, nhưng chính chủ xuất hiện, ai còn dám xằng bậy nữa?

“Cao Phong…” Kiều Thu Vân đột nhiên mở to mắt, nắm chặt tay Kim Ngọc Hải.

“Cậu ấy tới làm chỗ dựa cho chúng ta. Kế tiếp cứ giao cho con rể của chúng ta đi.” Kim Ngọc Hải thở dài, sau đó ưỡn thẳng lưng, tràn đầy khí thế.

Mười năm trước nhìn cha mà kính con, mười năm sau nhìn con mà kính cha. Những lời này không hề giả dối. Bây giờ có Cao Phong ở đây, cho dù Kim Ngọc Hải chỉ là cha vợ thì cũng cảm thấy hãnh diện.

Rất nhiều người đều không xa lạ với khuôn mặt của Cao Phong. Cho dù không biết thì cũng từ lời nói của người khác mà hiểu rõ thân phận của thanh niên này. Cho nên trong lúc nhất thời, cả căn nhà lâm vào tĩnh lặng.

“Anh Phong.” Trên trăm thanh niên áo đen tiến đến đưa vòng hoa nhanh chóng tiến lên, chia thành hai hàng cung kính nghênh đón. Cao Phong đứng ở cửa, sau lưng cũng có một đống người. Anh chắp tay sau lưng, vẻ mặt lạnh nhạt. Cao Phong nhìn lướt qua những người có mặt ở đây.

Lúc này, một trăm người trước mặt Cao Phong chia thành hai hàng nghênh đón, sau lưng càng có vô số người mặc đồ đen, quây quần chung quanh Cao Phong như vì sao vây quanh mặt trăng, làm tôn lên khí thế mạnh mẽ của Cao Phong. Không ai dám đối diện với Cao Phong, chỉ cần Cao Phong đưa mắt nhìn qua thì mọi người đều phải thành thật cúi đầu.

Cao Phong chậm rãi nhìn quanh, bỗng lắc đầu cười.

“Tôi vốn dĩ nể mặt mẹ vợ đến đây nể mặt nhà họ Kiều, tiễn đưa bà cụ một đoạn đường.” Cao Phong vừa nói vừa chậm rãi cởi cúc áo.

Một tiếng “mẹ vợ” của Cao Phong khiến Kiều Thu Vân trợn to mắt, vẻ mặt đầy cảm động. Từ lúc trước hoàn toàn trở mặt với Cao Phong, đã lâu lắm rồi Cao Phong không gọi bà ta là mẹ. Mà bây giờ trước mặt người khác, Cao Phong vẫn thừa nhận mình là mẹ vợ, khiến Kiều Thu Vân cảm động vô cùng.

Cao Phong cởi hết cúc áo vest, sau đó tùy tay ném xuống đất. Có người biết hàng không khỏi kinh hãi. Áo vest trên người Cao Phong ít ra cũng có giá trị hàng trăm triệu, vậy mà cứ thế ném xuống đất sao? Nếu không phải không đúng lúc thì những người này đều hận không thể chạy lên nhặt nó.

“Nhưng xem ra các vị không muốn chào đón chúng tôi. Vậy thì tôi không cần mặc bộ vest này nữa.” Cao Phong vừa dứt lời, một người đàn ông áo đen bên cạnh đã khoác một chiếc áo gió màu xám nhạt cho Cao Phong. Trong suốt quá trình này, tất cả mọi người đều im phăng phắc, hoàn toàn không dám nói chuyện.

“Nói cho các thành viên của khối tập đoàn Đế Phong, không cần đến đây.” Cao Phong chỉnh lại áo gió, sau đó cất bước vào sân.

Nghe thấy lời này, người nhà họ Kiều đều mở to mắt. Thì ra Cao Phong dự định cho tất cả thành viên của khối tập đoàn Đế Phong tới dự lễ tang của nhà họ Kiều sao? Thành viên của Đế Phong đều là những tỷ phú tài sản trên trăm tỷ cơ đấy!

Nếu những người đó đều đến đây thì nhà họ Phương sẽ hãnh diện biết mấy? Tiếc rằng bây giờ đã trở thành không thể. Trong thoáng chốc, vô số người nhà họ Kiều đều hối hận xanh cả ruột.

Cao Phong vừa cất bước, một trăm thanh niên áo đen trong sân ũng đều cúi lưng. Mà sau lưng Cao Phong, hàng loạt người đàn ông cao lớn đeo kính đen càng khiến người ta run sợ. Trước sau quây quần mấy trăm người, giống như vì sao vây quanh mặt trăng. Khí thế mạnh mẽ, không ai có thể sánh bằng.

Chẳng phải Cao Phong mới bị bên trên mời đi uống trà sao? Chẳng phải vừa rồi còn có người nói, Cao Phong sắp bị trừng phạt, bị đưa vào tù sao? Tại sao bây giờ anh ta chẳng những không hề hấn gì mà còn phô trương tới nhà họ Kiều?

“Vừa rồi hình như tôi nghe nói, chuyện ở Hà Nội này, tôi không có tư cách nhúng tay thì phải?” Cao Phong sờ trán, bình tĩnh nói.

Nghe câu này, mọi người đều kinh hãi. Ở Hà Nội, vô số người coi Cao Phong là bá chủ, ai dám bảo anh ta không có tư cách nhúng tay vào chuyện ở Hà Nội? Nói không qua trương, được Cao Phong nhúng tay vào, họ còn cảm thấy vinh hạnh ấy chứ.

“Anh… Nơi này là nhà họ Kiều… Anh cho rằng anh là ai?!” Một con cháu nhà họ Kiều nơm nớp lo sợ, nhưng vẫn kiên trì tuyên bố nơi này là sân nhà của nhà họ Kiều.