Rể Quý Rể Hiền

Chương 3358




Chương 3358

Cao Phong nghe thấy anh ta nói vậy thì hơi sững người, ánh mắt từ quét đến mấy người Liễu Tông Trạch, những thành viên hết lòng trung thành này.

Trong lòng anh vô cùng cảm động.

Đồng thời, anh cũng hiểu suy nghĩ của mỗi người bọn họ.

Không biết Cao Phong đã gặp phải bao nhiêu trắc trở nhưng cho dù là lần khó khăn nhất đó, lần Cao Phong mất trí, lưu lạc đến Thị trấn Biển Đông thì bọn họ cũng không hề lo lắng đến vậy.

Bởi vì bọn họ hiểu rõ, rồi cũng sẽ có một ngày mà Cao Phong giống như mãnh hổ về núi. Một nhà họ Cao nhỏ nhoi mà thôi, đợi khi Cao Phong trở về, một tay cũng có thể trừng trị bọn họ.

Cho nên, bọn họ không hề sợ hãi.

Nhưng lần này thì khác.

Lần này thứ mà Cao Phong phải đối mặt là ông Trần.

Độ cao của địa vị hay sự đáng sợ về thân phận của ông Trần là đã không cách nào có thể dùng ngôn từ để hình dùng được.

Mà điều quan trọng hơn nữa là điều gì đại diện phía sau ông Trần, điều này mỗi người bọn họ đều vô cùng rõ ràng.

Cho nên, cho dù Cao Phong có lớn mạnh hơn nữa thì cũng tuyệt đối không thể mạnh hơn ông Trần.

Vào thời khắc mà Cao Phong bị đưa đi đó, toàn bộ đám người Long Tuấn Hạo đều đã rơi vào tuyệt vọng.

Hiện giờ bọn họ nhìn thấy Cao Phong trở về, cảm giác hưng phấn kích động này là không thể dùng ngôn từ để hình dung được.

“Không sao, tôi đã trở về rồi.”

“Cho dù là khó khăn lớn hơn nữa thì đã có lúc nào có thể làm khó được tôi?”

Cao Phong lạnh nhạt cười, đưa tay ra vỗ lên vai mấy người bọn họ.

“Đúng. Tôi tin cậu chủ Phong.” Cao Quang Minh lập tức gật gật đầu.

Những người khác cười ha ha, cũng hưng phấn, vội vàng nói phải.

Cao Phong, cái tên này trong lòng mỗi người họ đều là sự tồn tại của giống như tín ngưỡng.

Anh tuyệt đối sẽ không tùy tiện mà ngã xuống.

“Tôi không nói nhiều nữa. Mọi người sắp xếp đi. Sau đó, ngày mai, chúng ta trở về Thành phố Hà Nội.”

“Tối nay đã muộn quá rồi, mọi người trở về nghỉ ngơi thoải mái một chút. Tuyết Mai cũng không thể chịu được giày vò cả đêm.”

“Ngày mai, chuẩn bị tinh thần sẵn sàng, thu quân trở về trụ sở, trở về Hà Nội.”

Cao Phong chắp hai tay ra sau lưng, thản nhiên cười. Trong lòng anh cũng vô cùng mong đợi.

“Không thành vấn đề, anh Phong. Tôi lập tức gọi điện cho phía bên Thành phố Đà Nẵng, bảo bọn họ điều trực thăng đến.”

Ngay lập tức, Long Tuấn Hạo lấy điện thoại ra, chuẩn bị thông báo cho binh sĩ Phong Hạo ở hải phận của nhà họ Cao ở Thành phố Đà Nẵng.

Có điều, Cao Phong lại đưa tay ra ngăn Long Tuấn Hạo.

“Không cần phiền phức đến thứ như trực thăng chứ hả?”

Cao Phong ngừng lại một úc, sau đó thành thật nói: “Thật ra ngồi không được thoải mái bằng ô tô.”

“Hơn nữa âm thanh của cánh quạt, còn cả độ rung của động cơ, thật sự rất khó chịu.”

Tiếng Cao Phong vừa dứt, mọi người đầu tiên ngẩn người, sau đó đều ha ha cười lớn.

Lời này không hề mang chút giả dối nào.

Nếu nói đến mức độ thoải mái thì chắc chắn là không thuộc về phía trực thăng.

“Được, vậy thì không gọi nữa.”

“Anh Phong, anh xem, chúng ta là khởi hành từ sân bay hay là tự mình lái xe đi?”

“Đến lúc đó tôi sắp xếp lộ trình, sau đó cũng dặn cha tôi nghênh đón chúng ta trở về.”

Long Tuấn Hạo đặt điện thoại xuống, lần nữa hỏi Cao Phong.

“Bất kể là dùng phương tiện giao thông gì để trở về thì đều không cần cha cậu đến nghênh đón.”

“Lần này trở về, chúng ta phải duy trì khiêm tốn, không thể quá khoa trương.”

Cao Phong hơi nhíu mày, dặn dò thêm một câu.

Anh nói xong câu này, mọi người đều rơi vào im lặng suy nghĩ.

“Anh Phong, có phải chuyện vẫn còn chưa giải quyết xong?”

Liễu Tông Trạch hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Cao Phong hỏi.

Cao Phong do dự hai giây, gật nhẹ đầu, nói: “Tạm thời vẫn chưa hoàn toàn giải quyết xong. Tôi vẫn phải làm vài việc.”