Rể Quý Rể Hiền

Chương 3321




Chương 3321

Lúc này, địa vị của ông ta Cao Phong chỉ có thể từ dưới ngước lên nhìn.

“Không biết vì sao ông Trần lại hỏi chuyện đó?” Cao Phong thấy ông Trần không nói gì nữa thì chủ động mở miệng hỏi một câu.

Mà ông Trần lại không nói gì thêm, chậm rãi nâng ấm trà tử sa lên rót ra hai chén.

Nước trà nóng hổi chậm rãi rót đầy trong ly, nháy mắt cuộn lên một làn khói mỏng. Mùi vị nồng nàn của trà cũng tỏa ra ngay sau đó.

Trong thoáng chốc, toàn bộ căn phòng bốn phía đều là hương vị của trà khiến người khác say mê.

“Uống trà đi.” Động tác của ông Trần tùy ý đặt một ly trà tới trước mặt Cao Phong.

Nhưng mà Cao Phong lại chậm rãi xua tay nói: “Ông Trần, vô công bất thụ lộc, tôi không thể uống được.”

Ông Trần nghe vậy sửng sốt một lát, ánh mắt già nua liếc nhìn Cao Phong một lượt đầy sâu xa.

Lòng dạ sâu không thấy đáy của Cao Phong hơi ngoài dự kiến của ông ta.

Nhìn bộ dạng này của Cao Phong, có lẽ đã chuẩn bị xong xuôi để đàm phán với ông ta rồi?

“Mời khách thì quý bao nhiêu cũng không đủ, chút đồ này có là gì đâu.” Ông Trần nhẹ giọng nói.

“Thân là thế hệ sau, tôi tạm thời không thể hưởng thụ đến quên mất bản thân đang ở đâu được.” Cao Phong vẫn không lay động được như cũ.

Ông Trần chậm rãi nhấp một ngụm trà, cứ như vậy nhìn thẳng vào Cao Phong.

Ông ta căn bản đã chuẩn bị rất nhiều phương án, còn dự định chọn chiến thuật vu hồi để tiến hành đàm phán với Cao Phong.

Nhưng bây giờ xem ra những thứ ông ta chuẩn bị đều là vô dụng cả rồi.

Lòng dạ Cao Phong thâm sâu, tính cách chín chắn trầm ổn khiến ông Trần cũng có chút không dám dễ dàng thực hiện hành động tiếp theo.

Hai mắt ông Trần nheo lại, Cao Phong này, cho dù thật sự không có liên quan gì tới những chuyện đó đi chăng nữa thì ông ta cũng tuyệt đối không tùy tiện thả đồ vào hồ nước!

Mà biểu hiện của Cao Phong càng như vậy càng khiến ông Trần thêm coi trọng anh ở trong lòng.

“Những chuyện cậu làm nhất định phải cho ra một kết quả hợp lý mới được.”

“Tôi muốn hỏi một chút, cậu đã chuẩn bị cho tôi, cho Việt Nam một thứ gì gọi là lợi ích?”

Ông Trần chậm rãi buông chén trà xuống, không hề vòng vo mà đi thẳng trực tiếp vào vấn đề cần hỏi.

Cao Phong nghe vậy lại không mở miệng trả lời ngay.

Lợi ích, anh đương nhiên chấp thuận đưa ra được. Nhưng lợi ích mà anh đồng ý đưa ra, lại chưa chắc có thể khiến ông Trần hài lòng.

“Nói đi.”

Ông Trần chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía Cao Phong, trong giọng nói tràn đầy sự uy nghiêm.

Cao Phong trầm ngâm hai giây, miệng giật giật, vẫn phải chuẩn bị mở miệng nói chuyện.

Người đứng dưới hiên nhà thì không thể không cúi đầu.

Lúc này anh chính là con cá đang trên thớt, chỉ có thể oằn mình thương lượng mà thôi.

“Tôi tình nguyện chủ động tăng thêm 10% thu nhập từ thuế, mỗi kỳ những công ty thuộc quyền sở hữu đều phải nộp thêm 10% thuế. Bên cạnh đó, tất cả những sản nghiệp thuộc quyền sở hữu của tôi cũng có thể hỗ trợ về bề mặt, góp vốn tiến hành yêu cầu công ty xây dựng tại địa phương bắt đầu khai thác. Tôi còn có thể quyên góp một khoản vốn lớn, cứ coi như ủng hộ đóng góp bên ngoài đi.”

Không thể không nói, tư thái của Cao Phong lúc này thật sự bị hạ thấp đến mức khó tin. Thậm chí còn có một loại cảm giác vô cùng hèn mọn.

Nhưng vì có thể bảo vệ được mình, anh không thể không hèn mọn.

Chẳng sợ cảm giác nhẫn nhục chịu đựng, chỉ sợ không còn cách nào khác cứu rỗi được mình.

Rốt cuộc người anh đang phải đối mặt lúc này chính là một thống đốc mà!

Sau khi Cao Phong nói ra những lời này xong thì ngẩng đầu nhìn về phía ông Trần, bình tĩnh đối mặt với ông ta.

Ông Trần cong ngón tay chậm rãi gõ lên mặt bàn hỏi: “Chỉ vậy?”

Cao Phong hơi cắn răng, vẫn gật nhẹ đầu.

Ông Trần dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Cao Phong một lượt, nếu như chỉ có những lợi ích nhỏ bé như vậy thì không thể nào khiến ông ta vừa lòng được.

Tất cả những điều kiện mà Cao Phong đưa ra nói trắng ra chỉ là một ít lợi nhuận về mặt kinh tế thôi, nhưng anh lại không hề đề cập tới bản thân mình.

Chuyện này, rốt cuộc có ẩn ý gì?

“Cao Phong, trừ bỏ tiền cậu có trong tay, cậu còn có gì khác?”

Ông Trần hơi đưa người về phía trước, nhìn Cao Phong rồi hỏi.

Một câu nói vô cùng trắng trợn.