Rể Quý Rể Hiền

Chương 3309




Chương 3309

Diệp Thiên Long nhíu mày, ông ta vội vàng tiến lên một bước, chắn trước hai người Cao Phong và Kim Tuyết Mai.

Cao Phong do dự hai giây, kéo bàn tay Kim Tuyết Mai, chuẩn bị trốn về phía sau.

Vẫn là câu nói đó, ở trong quân đội anh vẫn chưa là gì cả nên không có quyền lên tiếng.

Chỉ có Diệp Thiên Long, còn có thể nói được hai câu.

Nhưng Kim Tuyết Mai đang mang thai không thể đi nhanh được.

“Xoạt! Xoạt! Xoạt!”

Rất nhanh, không dưới ba mươi chiếc xe thắng gấp một cái, dừng trước cửa nhà họ Diệp.

“Ầm! Phanh! Phanh!”

Xe mới vừa dừng hẳn, từng quân lính võ trang đầy đủ, dùng tốc độ như bay bước xuống xe, tiếng cửa xe sập lại ầm ầm rung động.

Chiếc xe phía trước cũng mở ra, người trung niên này, Cao Phong đã từng gặp một lần, anh ta mặc quân phục, khom người xuống xe, sau đó chắp tay sau lưng.

“Cao Phong, đừng chạy nữa, tôi đã nhìn thấy anh rồi.”

Trên người mặc quân phục, hai tay chắp sau lưng, anh ta nhìn về phía đám người nhà họ Diệp gọi một tiếng.

Sau tiếng gọi này, Cao Phong than nhẹ một tiếng, sau đó chậm rãi đứng lại.

“Cao Phong, anh mau đi đi, đừng để ý đến em.”

“Em giúp anh ngăn họ, bọn họ sẽ không ra tay với phụ nữ có thai đâu.”

Kim Tuyết Mai vội vàng thoát khỏi bàn tay Cao Phong, dùng sức đẩy Cao Phong lui về phía sau.

Cao Phong lắc đầu cười khổ, không rời đi.

Lúc này, chạy trốn chính là chống lại pháp luật, Lâm Thừa Khải có tư cách giết chết Cao Phong tại chỗ.

“Cao Phong, Lâm Thừa Khải tôi nhận lệnh của ông Trần đến bắt anh.”

“Nếu anh có gan chống đối người thi hành công vụ thì tôi có quyền giết anh tại chỗ, chém trước báo sau!”

Lâm Thừa Khải không vội, nhìn về phía Cao Phong gọi một tiếng.

“Anh thật là to gan, ở nhà họ Diệp mà dám chém trước báo sau?”

“Anh thử chém một cái cho tôi nhìn xem nào!”

Diệp Thiên Long đã nhịn cơn giận này rất lâu rồi, lúc này đã bùng nổ.

Ông Trần, thật sự là ức hiếp người quá đáng.

Trong hôn lễ đến gây chuyện, khi Kim Tuyết Mai trở về còn muốn đến gây chuyện.

Thật sự coi quân lệnh ba sao của Diệp Thiên Long ông là một con cọp giấy à?

Lâm Thừa Khải nghe vậy thì cười nhạt, sau đó dẫn theo những người sau lưng bước vào nhà họ Diệp.

Những binh sĩ giữ cửa nhà họ Diệp, thấy cả người Lâm Thừa Khải đang mặc quân phục, không có ai dám đứng ra ngăn cản.

Sau lưng Lâm Thừa Khải có không dưới trăm quân lính vũ trang đầy đủ, đi thẳng vào nhà họ Diệp.

Mắt Diệp Thiên Long híp lại, nếu đổi thành người ngoài, mang vũ khí tự tiện xông vào nhà họ Diệp, ông ta có quyền giết chết đối phương ngay tại chỗ.

Nhưng Lâm Thừa Khải thì lại không được.

Anh ta là người của ông Trần, ở bên ngoài, anh ta chính là người đại diện cho ông Trần.

Đối phó với anh ta, đó chính là đối phó với ông Trần.

Còn đối với phó với ông Trần, đây chính là tội đáng bị xử tử.

“Cao Phong, tôi đã cho anh nhiều thời gian như vậy, anh nên cùng chúng tôi đi một chuyến thôi chứ?”

Lần này Lâm Thừa Khải tới, thậm chí còn không chào hỏi Diệp Thiên Long đã trực tiếp hỏi Cao Phong.

Cao Phong chậm rãi xoay người, nhìn về phía Lâm Thừa Khải, muốn nói chút gì đó, nhưng lại cảm thấy, vào giờ phút này cho dù anh có nói gì thì cũng đều vô ích.

“Còng lại.”

Lâm Thừa Khải nhìn Cao Phong hai giây, sau đó trực tiếp hạ lệnh.

Có mười quân lính vũ trang đầy đủ, lập tức lấy còng tay sáng loáng ra, đi về phía Cao Phong.

Trong khoảnh khắc khi thấy còng tay, lòng Diệp Thiên Long chùng xuống.

Ngay cả còng tay cũng lôi ra, đây là muốn làm gì?

Không phải là chứng minh, tội trạng của Cao Phong đã được phán xong rồi sao?

“Các người muốn làm gì?” Trọng Dương Bình hừ lạnh một tiếng, tiến lên ngăn cản.