Rể Quý Rể Hiền

Chương 3302




Chương 3302

“Lão Diệp, nếu ông tin thì sẽ có, còn không tin thì sẽ không có được gì cả.”

“Tốt hơn hết là ông nên quay về đi! Thời gian sẽ chứng mình tất cả.”

Ông cụ Phạm nói xong những lời này, sau đó chậm rãi đứng dậy. Dáng vẻ nghiêm túc tỏ thái độ không muốn tiếp tục trò chuyện nữa.

Nói không hợp thì nửa câu cũng thấy nhiều.

Ông cụ Diệp có chút sững sờ, ông cụ Phạm lại dám hạ lệnh đuổi khách với mình sao?

“Hừ! Không nói cái tên đó có thể đại biểu thời thế hay không.”

“Đầu tiên tôi sẽ xem liệu cậu ta có thể thoát khỏi thử thách lần này không rồi hãy nói sau.”

“Nếu có thể thoát được, tôi sẽ tin vào những gì ông nói.”

“Còn nếu không thoát được thì tôi sẽ lại tới tìm ông học hỏi xem như thế nào mới được gọi là thời thế.”

Ông cụ Diệp bỏ lại những lời này sau đó nhanh chóng phất tay áo rời đi.

“Ông chỉ đang nhìn thấy những khó khăn mà cậu ấy đang trải qua thế nhưng sao ông có thể biết cậu ấy không vượt qua được khó khăn? Tại sao ông biết sau này cậu ấy không tạo nên được thời thế?”

“Ông có thể phủ nhận cậu ấy bây giờ nhưng ông không thể hủy hoại tương lai của cậu ấy!”

“Khó khăn, mệt mỏi, điều đó cho thấy rằng là đang lên dốc đó!”

“Xuống dốc thì không tốn sức, nhưng thế thì có tác dụng gì chứ?”

“Con đường của bậc đế vương đã định sẵn có nhiều gian nan trắc trở, câu nói “một vị tướng thành công đều phải trả giá bằng cả vạn bộ xương binh lính chết khô” không phải tự dưng mà có.”

Ông cụ Phạm nghe nhỏ giọng độc thoại, nhưng ông cụ Diệp chắc chắn không nghe thấy những lời ông ấy nói.

“Phù!”

Ông cụ Phạm đứng im tại chỗ một lúc lâu, sau đó ông ấy thở dài một hơi, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời sao.

Càng nhìn, ông ấy càng thấy mơ hồ.

Vốn dĩ tinh tượng vô cùng rõ ràng, nhưng lúc này lại trở nên mờ mịt, thậm chí khiến cho người ta cảm thấy nó lập lờ, lúc ẩn lúc hiện.

“Vì sao lại lúc ẩn lúc hiện chứ?”

Ông cụ Phạm lẩm bẩm, phạm trù này hoàn toàn vượt ra khỏi kiến thức của ông ấy.

“Chẳng lẽ cậu ấy thực sự gặp tai ương lớn?”

“Lúc sáng lúc tối, có nghĩa là bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống?”

“Không chắc…”

Ông cụ Phạm vô cùng nghi ngờ, nhưng cuối cùng ông ấy vẫn chậm rãi đi vào trong phòng.

Ở khu vực đặc biệt nào đó cách thủ đô một kilometer.

Lúc ấy, trong một căn phòng trang trí đơn sơ.

Ánh đèn soi chiếu, một ông già ngồi trước bàn làm việc đang xem gì đó.

Trên bức tường phía sau là một tấm bản đồ Việt Nam rất lớn, nó phủ kín cả một mặt tường.

Hơn nữa, trên tấm bản đồ đó còn có những vết bút đánh dấu đỏ ở một vài chỗ.

“Ông Trần.”

Một người trung niên đứng cách bàn làm việc hai mét, nhỏ giọng gọi một câu.

Mặc dù ông Trần đã gần chín mươi tuổi nhưng mắt vẫn tinh, tai vẫn thính, ông ta vừa nghe thấy đã ngẩng đầu lên, nhìn về phía người trung niên đó.

“Lại không “mời” được, đúng không?” Giọng điệu của ông Trần rất bình tĩnh.

Người trung niên gật đầu nhẹ, sau đó lấy quân lệnh ba sao của Diệp Thiên Long đặt lên mặt bàn.

“Trung tướng Long lấy cái này đảm bảo, chúng tôi không thể không tuân theo.” Người trung niên giải thích.

Ông Trần hừ lạnh một tiếng, nói: “Tại sao hôm qua không báo cáo cho tôi luôn mà cách một ngày mới báo?”

Người trung niên khựng lại mấy giây rồi trả lời: “Ông Trần, quân lệnh vừa ra, thuộc hạ là binh lính, không thể không tuân lệnh.”

“Tôi phải tuân lệnh ít nhất một ngày, vì vậy hôm nay mới tới gặp ngài được, thời gian còn lại để ngài quyết định.”

Người trung niên dùng dăm ba câu, giải thích sự việc rõ ràng.

“Chuyện này, e là cao nhất trong ba sao, không thể tùy tiện nhúng tay vào.”