Rể Quý Rể Hiền

Chương 3301




Chương 3301

Ông cụ Diệp yên lặng một lúc lâu, sau đó lại lắc đầu: “Không biết lão Cao kia đã làm gì, nhưng nhất định không nhìn được xa như thế này.”

Ông cụ Phạm thở dài nói: “Phong thì chính là Phong! Về phần tại sao có nhiều mộc như vậy, tôi thật sự nhìn không thấu.”

“Nếu cậu ta không phải là gió, tôi làm sao có thể đem nhà họ Phạm quỳ xuống dưới chân cậu ta được chứ?”

“Lão Diệp, có một số điều chúng ta phải thừa nhận.”

Nghe những gì ông cụ Phạm nói, ông cụ Diệp im lặng vài giây rồi lại lắc đầu.

“Không thể, tôi vẫn cảm thấy không tin.”

“Cao Phong sắp bị người trên xử phạt. Tại sao có thể đại diện cho xu thế chung?”

“Thế thì ông cứ nhìn thử xem, số mệnh kế tiếp của Cao Phong sẽ ra sao.”

Ông cụ Diệp của bây giờ đã thay đổi so với trước đây điềm đạm bình tĩnh hơn, thậm chí nói năng có chút không mạch lạc.

Nói xong, ông cụ Diệp trơ mắt nhìn ông cụ Phạm, chờ ông cụ Phạm xem xét.

Thế nhưng hai ông cụ mặt đối mặt trong mười giây rồi lại chậm rãi lắc đầu một cái.

“Tôi không thể nhìn, cũng không thấy.”

“Bây giờ, ngay cả tôi cũng không thể hiểu được.”

“Con đường phía sau cậu ta, tôi hoàn toàn không thể đoán trước được.”

Ông cụ Phạm chậm rãi ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt thâm thúy.

Ban đầu, lúc Cao Phong đén thủ đô lần đầu tiên, ông cụ nhà họ Phạm đã từng nói, thủ đô sẽ trở nên vô cùng rối loạn.

Tuy nhiên, dù Cao Phong có khuấy động không ít mưa gió ở thủ đô, anh cũng không thể coi xem anh là một người gây náo loạn khắp thiên hạ được.

Vì thế khi đó ông cụ nhà họ Phạm cũng có chút nghi ngờ.

Thế nhưng cho đến khi Cao Phong trở về lần nữa thì đại quân đã xâm chiếm Bắc Ninh.

Đến lúc đó ông cụ Phạm mới biết có một số việc không phải không xảy ra mà là chưa tới lúc mà thôi.

Ông cụ Phạm cũng đã từng nói với Phạm An Quốc, hậu duệ của nhà họ Cao sẽ sinh ra một người mang số mệnh đế vương.

Và tất cả những gì Cao Phong đã làm cũng đã xác nhận vấn đề này.

“Ý ông là, ông cũng không thể nhìn thấu tương lai của người này sao??”

“Ông có nhìn được xem cậu ấy có bị bên trên trừng phạt không?” Ông cụ Diệp cau mày hỏi.

“Tôi không nhìn ra được.” Ông cụ Phạm chậm rãi lắc đầu nói: “Nhưng tôi chỉ có thể nói rằng, được đi theo cậu ta là may mắn của nhà họ Phạm chúng tôi và cũng là may mắn của nhà họ Diệp.”

“Thời gian sẽ luôn xác nhận mọi thứ.”

Ông cụ Diệp nghe xong liền sửng sốt, sau đó không khỏi khịt mũi một cái, nói: “Ông nói chuyện quá mơ hồ.”

“Đừng nói bây giờ cậu ấy bị bên trên trách phạt, cho dù có bị trách phạt thì sẽ như thế nào?”

“Dù sao thì cậu ấy cũng không phải chủ! Cho dù ông cụ Cao còn sống cũng không dám nói tới việc nhà họ Diệp của tôi có thể đi theo họ là vinh hạnh của chúng tôi!”

Ông cụ Phạm đổ nước trà đã nguội lạnh trong ly đi sau đó lại rót trà mới vào, hỏi ngược lại: “Vậy ông cho rằng vì sao ông Trần vốn phải bắt Cao Phong đưa đi ngay, sao đột nhiên ông ta lại rời đi như thế chứ?”

“Thậm chí, còn không quan tâm đến nhà họ Đặng?”

Ông cụ Diệp sửng sốt một chút, sau đó nói: “Đó là bởi vì lão Trần lo sợ những thế lực dưới tay Cao Phong.”

“Nếu đó là một cuộc tấn công cưỡng bức, nền kinh tế của Việt Nam chắc chắn sẽ bị tê liệt hai phần ba.”

Ông cụ Phạm chậm rãi lắc đầu, nói: “Ông cho rằng lão Trần không có cách nào khác, có thể để mặc cho đám thuộc hạ của Cao Phong bắt nạt sao?”

Ông cụ Diệp lại khịt mũi một cái, nói: “Dù sao thì nếu không phải nhờ những thương nhân giàu có kia thì ngày đó Cao Phong chắc chắn sẽ không thoát chết nổi.”

Nghe thấy thế, ông cụ Phạm ngẩng đầu nhìn ông cụ Diệp một cái, sau đó nhanh chóng đưa tay đánh đổ chén trà kia đi.

Miệng ly hướng xuống dưới, cứ như thế nằm úp trên bàn.

Lệnh đuổi khách!

“Ý của ông là?” Ông cụ Diệp khẽ nhíu mày.